HBĐT) - Đêm qua, mùa hạ trước khi bịn rịn dời đi đã choàng lên người tôi tấm chăn mỏng. Cuộn tròn trong sự ấm áp vừa vặn, tôi say ngủ cho đến khi những chú chim sâu ríu rít trên mấy cành cây xoà gần vào ban công và lũ gà con trong sân sau nhà hàng xóm chiêm chiếp đánh thức. Dụi mắt nhìn ra thấy trời trong veo và mát rượi. Giấc ngủ thôi không níu kéo, tấm chăn thôi không gọi mời vì có thứ là lạ đến bâng khuâng, ru rót vào tâm hồn tôi từ mấy giọt thanh âm lóng lánh ngoài kia mãnh liệt hơn bao giờ hết.

 

Tôi rất thích chạy xe thật chậm mỗi sáng mùa thu, kệ cho dòng người tấp nập ngược xuôi và tôi thành ra lạc lõng. Còi xe không inh ỏi, bụi đường không mờ mịt như hôm qua và tôi cũng thôi không thấy cần phải vội vàng. Xe tôi chạy chậm qua một quán quà sáng, khói bốc lên từ nồi nước dùng thơm ngậy. Cô hàng bún hồng tươi đôi má không thấy đưa tay quẹt mồ hôi vì khuôn mặt cô chỉ rịn hơi nước, nụ cười vì thế trọn vẹn dành cho các vị khách ghé vào ăn vội. Bên này đường, từ trong ngõ nhỏ, người phụ nữ luống tuổi dắt chiếc xe đạp cũ chở một xảo rau. Thoạt trông đã biết đây không phải là người trồng rau chuyên nghiệp. Mỗi thứ chỉ vài ba mớ nhưng xanh non mướt mát. Bên đường, thứ quà được bày bán nhiều nhất là những trái ổi, xanh lục hoặc vàng ươm, ngọt lịm và thơm lừng... Ký ức tuổi thơ tôi bỗng hiện về trong trẻo. Cây ổi cha tôi trồng rìa ao, cứ nhạt nắng hè là vàng quả chín như thể ổi gom nắng của mùa hạ cho vàng giòn, chín ngọt. Trước khi mẹ tôi giặt mấy cái áo tự tay mẹ khâu chuẩn bị cho chị em tôi tới trường là tôi và mấy đứa bạn trưa nào cũng đu mình trên cành ổi. Không bứt là quả chín rụng vàng mặt ao. Cành ổi dai, bọn trẻ chúng tôi tha hồ bám chỉ một tay rồi thả mình đu đưa, tay kia với bứt đút đầy túi quần, túi áo. Miệng đứa nào đứa nấy nhồm nhoàm, còn ném nhau bùm bụp, nô đùa át cả tiếng cha tôi luôn miệng nhắc cẩn thận kẻo ngã.

 

Chiếc cầu bắc qua con sông rộng ngày nào tôi cũng đi qua đôi bận. Cái gì quá quen thường dễ bị lãng quên bởi cứ tưởng mình đã nhớ rõ. Chiếc cầu ấy hôm nay làm tôi bất giác giật mình. Uốn cong mình chở dòng người xe tấp nập, chiếc cầu hôm nay không giống một cánh cung oai phong của chàng dũng sĩ khổng lồ vươn cao đôi tay với khuôn ngực trần vạm vỡ, dầm đôi chân vững chãi giữa dòng nước lớn, cũng không giống dải lụa mềm mại thắt lưng thon của thiếu nữ tuổi đôi mươi. Đầu cầu bên này là mùa thu se lạnh. Mặt nước và bầu trời giao hoà bởi những làn sương mai mỏng mảnh. Những chú chuồn chuồn chăm chỉ dậy sớm cũng chưa dám chạm đuôi xuống nước nô đùa, chầm chậm mà đi tưởng mình luồn dưới mây bồng bềnh để sang bên kia lại đã thấy nắng hửng lên như mùa hạ vẫn còn hiện hữu... Chút chút cho lòng vương vấn. Chút chút cho dạ thao thiết một nỗi niềm. Thời khắc giao mùa, bốn mùa nhắc con người ta những điều mà cuộc sống bộn bề lo toan thường khiến người ta quên mất: thời gian không ngừng trôi... và tôi càng có lý do để chầm chậm chạy xe giữa dòng người tấp nập. Thời gian vận động theo quy luật của nó. Cuộc sống cũng vần xoay theo quy luật của nó, không có gì là bất biến. Cả những khoảnh khắc cực kỳ trong trẻo của buổi sáng chớm thu này cũng chẳng hề giống nhau. Có thể vẫn là tôi, vẫn là cô hàng bún có đôi má hồng, người phụ nữ với chiếc xe đạp cũ và những cọng rau rung rung xanh mướt... nhưng sợi nắng còn sót lại cuối hè kia thu sau có vàng như thế? Làn gió đầu mùa thu sau có mơn man như thế? Sương có mong manh như thế? Mây liệu có bồng bềnh cao thấp trong thủa thu sau?...

 

Ngày mai thu đã không còn giống hôm nay vậy sao kỳ vọng mọi mùa thu đều giống nhau với vài ba tín hiệu. Tôi chậm lại để lưu giữ khoảnh khắc trong trẻo của mùa thu, trong trẻo của tâm hồn, lưu giữ lại cho tôi và cả mùa thu rằng, đã có một ngày thu trong veo như hôm nay.

                                   Tản văn của Lê Thanh Hồng

 

Các tin khác


Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

“Rau sạch”

Càng gần đến Tết Nguyên đán, cùng với tình trạng rét đậm, rét hại kéo dài nên nhu cầu rau, củ, quả ở vùng "rừng xanh, núi đỏ” ngày càng tăng cao.

Anh vẫn hành quân

Cứ dịp tháng 12, khi về quê lại được nghe chú họ thổi sáo bài "Anh vẫn hành quân”(nhạc Huy Du, lời thơ Trần Hữu Thung). Chú không phải nghệ sĩ chuyên nghiệp, tuổi cũng không còn trẻ nhưng tiếng sáo rất khí thế như có hồn, bay bổng và vi vút đến không ngờ. Lúc mạnh mẽ trào dâng như đoàn quân băng băng về phía trước, lúc lại nhẹ nhàng, tha thướt, trữ tình như câu hát, tiếng sáo hay câu ca dao mộc mạc bay lượn trên những cánh đồng, vạt ngô xanh nơi đồng bãi quê nhà… "Anh vẫn hành quân/ Trên đường ra chiến dịch/ Mé đồi quê anh bước/ Trăng non ló đỉnh rừng/ Anh vẫn hành quân/ Lưng đèo qua bãi suối/ Súng ngang đầu anh gối/ Anh qua khắp tuyến đường…

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục