(HBĐT) - Vậy là đã bốn mươi hai năm đi qua kể từ ngày Sài Gòn giải phóng. Năm nay kỷ niệm bốn mươi lăm năm bọn bạn cùng làng, cùng trang lứa lên đường nhập ngũ. Giữa cái nắng mùa hè 1972, sau chiến thắng Quảng Trị, bọn bạn Điền, Vang lại xếp bút nghiên lên đường nhập ngũ.

 

Rất nhiều năm qua vì nhớ đồng đội, nhớ chiến trường xưa mà anh bạn Trần Trọng Điền nhiều lần hứa với bạn bè sẽ sắp xếp vào thăm Sài Gòn, thăm thành phố Hồ Chí Minh một chuyến. Bao kỷ niệm, bao ký ức cứ dào dạt trong lòng Điền. ấy vậy mà đến tận bây giờ, đã trên sáu mươi tuổi ước mơ ấy Điền vẫn chưa thực hiện được. Điền và Vang ở cùng một đơn vị tại chiến trường miền Đông Nam Bộ. Sau ngày giải phóng, bạn nhất định xin phục viên về quê hương với bố mẹ. Điền nói vui:

 

- Sau chiến tranh còn giữ được cái “gáo” là còn tất cả. Bây giờ tiếng gọi quê hương là số 1 với mình. Cha mẹ sinh ra đã đặt cho mình cái tên Trọng Điền gắn với ruộng đồng, quý ruộng đồng rồi.

 

Nghĩ như vậy và bạn quyết  lên xe đò với chiếc ba lô sờn lép kẹp với chiếc khung xe đạp xách theo nhờ dành dụm tiền phụ cấp mua được.

 

Từ đó, năm nào trước 30/4, bạn bè lại gọi mời nhưng lần nào bạn cũng có lý do hết con nhỏ, bố mẹ già rồi lại vết thương tái phát, cho đến bây giờ, bố mẹ ban đã quy tiên, ba đứa con bạn trưởng thành có việc   làm tử tế. Cách đây không lâu bạn hồ hởi:

 

- 30/4 năm nay kỷ niệm 45 năm ngày nhập ngũ, mình sẽ vào Sài Gòn gặp các bạn. Cả hội bạn lính ở Sài Gòn rất vui chờ đón. Nhưng đến giữa tháng 4, gia đình bạn bảo bạn đang nằm viện do di chứng của chiến tranh nên hai mắt bị biến chứng như không nhìn thấy. ôi, thế là ước mơ của bạn không biết đến bao giờ mới thực hiện được.

 

Vang lại buồn nói với bạn:

 

- Ngày xưa chiến tranh bom đạn ác liệt thế mà băng rừng, lội suối cùng đến chiến trường, nay cũng đoạn đường dài ấy với đủ các phương tiện giao thông để thực hiện ước mơ một lần mà bạn mất mấy chục năm vẫn chưa thể đến được.

 

                                                                 

                                                           Văn song (T.T.V)

 

 

 

Các tin khác


Bước đi từ hoa cỏ

Mùa Xuân bao giờ cũng cho tôi một lối cỏ hoa. Tôi nhận ra điều ấy khi tóc đã bạc, chân đã bước qua nhiều miền đất xa xôi. Tôi đi từ ngõ nhà mình ra thấy con đường bụi bặm, cằn cỗi hôm nào bỗng hào hứng bằng muôn thứ hoa cỏ lạ. Hóa ra, mình đã trách nhầm những cơn gió mùa, trách nhầm mưa phùn giá rét vì trong sự u ám, rét mướt đó đã có bao hạt mầm tha hương đến đây. Những hoang dại không tên làm nên lối đi đầy xúc cảm.

Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục