(HBĐT) - Một sáng mùa đông, màn sương còn bảng lảng, trắng nhờ nhờ giăng mắc xiên qua những tia nắng vàng tươi, tôi bỗng thấy mình như bé lại, thành cô công chúa nhỏ mang hài đi giữa triền hoa cải vàng rực. Lại thêm một mùa cải, thêm những xuyến xao, bâng khuâng trong lòng của những kẻ xa quê…


Bên bãi bồi dòng sông xanh mát, mẹ đã gieo giống từ độ cái rét còn ấp ủ tận mùa thu, chỉ đợi một cơn mưa rào thôi là mầm non bật nhú. Sông quê cho dòng nước mát, cho bãi bồi những hạt phù sa quý giá để cải lớn lên mà không cần phải kỳ công chăm bón. Lối về ký ức hôm nay, triền cải in đậm dấu hài tuổi nhỏ, một thuở tôi chăn trâu cùng bè bạn, chơi trốn tìm trong lùm cải vàng tươi. Trong ráng chiều quê đỏ ối, cải hiện lên như loài hoa đồng nội kiêu hãnh, thân thuộc và đẹp xinh nhất. Cũng bởi vậy, đám trẻ con ngày xưa luôn thích kết những bông hoa cải làm vương miện đội đầu, chơi trò cô dâu, chú rể. Cải chân chất như chính người dân ở quê, tự vươn lên bằng khí trời, mãnh liệt và khát khao… 

Người ta đếm đời người bằng những cái xuân xanh, còn tôi đếm tuổi mình qua những mùa cải quê nhà. Mẹ sinh tôi vào một mùa cải rực rỡ. Những mùa sinh nhật xưa, tôi ôm vào lòng cả vùng trời hoa cải, ngồi bên bạn bè nghêu ngao những khúc nhạc chúc mừng. Xung quanh tôi, cây cỏ cũng dường như reo ca chào đón ngày tôi ra đời, cây cải cũng như biết cười, rung rinh gật đầu trong gió. Đám bạn nở nụ cười hỉ hả, tất thảy đều mong muốn mình được sinh vào mùa cải nở rộ để được kiêu hãnh cùng màu vàng quyền lực, huyền diệu. Triền cải bỗng nhiên hóa thân thương, là nhân chứng ngọt ngào cho tình bạn thân thiết.

Tôi yêu hoa cải cũng bởi màu vàng đơn sắc, nhẹ nhàng mà không kém phần tinh tế, khôi nguyên. Những cánh hoa li ti xinh xắn như muôn vàn chiếc cúc, tựa vào nhau tạo nên một triền nhớ vàng ươm. Sắc vàng của hoa cải như dệt thêm vào vẻ đẹp đơn sơ mà sâu lắng của miền quê mộc mạc, chân chất. Cũng chẳng có thể ai ngờ được, thân cải mảnh khảnh lại chống chọi được những cơn gió bấc mùa đông lạnh buốt. Bầu trời mùa đông ảm đạm với màu bàng bạc, lòng người cũng dễ ủ dột theo, thế nhưng màu hoa cải vàng rực thắp sáng xua tan khí lạnh âm u và lòng người vì thế hỉ hoan theo. Sắc vàng ấy đại diện niềm khát khao rực cháy, bừng bừng, mãnh liệt.

Mùa cải còn vẽ những bức chân dung vụng dại, yêu thương. Nhớ biết bao mâm cơm nhà nghèo chỉ có ngồng cải xào mỡ, thèm thuồng, tôi nhón gắp một miếng cho vào miệng, mẹ bắt gặp, tôi ngượng nghịu nói lời xin lỗi. Và cũng không biết bao nhiêu mùa cải với mâm cơm nhà nghèo theo tôi suốt tuổi thơ cho đến khi trưởng thành, bước chân ra ga tàu học tập và lập nghiệp ở thành phố. Bữa cơm ấy dễ gì mà tôi có thể quên được? Nó là hành trang nuôi lớn tôi, đưa tôi vào đời. Mỗi mùa cải về, tôi chỉ mong mẹ bình yên, bớt lo âu, vì những đứa con của mẹ cũng đã sải cánh khắp năm châu, bốn bể, trưởng thành và tự lập.

Mùa cải bây giờ triền sông vẫn đang nở rộ, nhưng người năm xưa chẳng về kịp nữa rồi. Tôi luyến tiếc nhớ ngày tuổi thơ, nhớ những lần bên vạt cải vàng hươm. Con nít bây giờ chẳng còn ai mê mẩn như độ xưa chúng tôi đã từng. Cải vẫn lớn lên, đến mùa vẫn bung biếc. Lòng ở phố nhưng tâm tưởng tôi thì đang ở quê. Và những lúc như thế này tôi chỉ ước được chạy giữa cánh đồng hoa cải ngút ngàn, bù đắp cho nỗi nhớ những mùa cải xa quê!


                                                   Tăng Hoàng Phi
                                            (Nam Từ Liêm, Hà Nội)

Các tin khác


Bước đi từ hoa cỏ

Mùa Xuân bao giờ cũng cho tôi một lối cỏ hoa. Tôi nhận ra điều ấy khi tóc đã bạc, chân đã bước qua nhiều miền đất xa xôi. Tôi đi từ ngõ nhà mình ra thấy con đường bụi bặm, cằn cỗi hôm nào bỗng hào hứng bằng muôn thứ hoa cỏ lạ. Hóa ra, mình đã trách nhầm những cơn gió mùa, trách nhầm mưa phùn giá rét vì trong sự u ám, rét mướt đó đã có bao hạt mầm tha hương đến đây. Những hoang dại không tên làm nên lối đi đầy xúc cảm.

Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục