(HBĐT)- Được nhóm cử là trưởng nhóm các thành viên đi làm từ thiện ở xã P, ông XX phấn khởi lắm. Lần này, chắc chắn được phát biểu, được lên ti-vi, báo đài. Vì thế, ông mất 5 đêm để soạn sẵn bài phát biểu khoảng 3 trang khá lâm li, thống thiết. Cuối bài còn có một chùm lục bát khoảng 10 câu nói về quá trình quyên góp, ủng hộ của tổ của các gia đình. Ông cũng quan tâm đến phần "khánh tiết”: Nào chuẩn bị quần áo của nhóm, có lô-gô, sắc màu rực rỡ; tóc tai, giày dép cũng được tề chỉnh. Rồi mất 2 ngày để tính toán mua bán các mặt hàng nhu yếu phẩm cần thiết cho bà con, nay cả nhóm đã hòm hòm công việc. Cứ thế là lên đường thôi…Nhưng ông thấy vẫn chưa ổn. À, suýt nữa quên mất, còn công tác tuyên truyền nữa nhỉ…Đã mời báo đài chưa?

-Theo tôi, không thể "áo gấm đi đêm”. Mình phải có kế hoạch tuyên truyền…-Ông XX lên tiếng-Không biết việc đi mời các cơ quan báo chí, bà phó đoàn đã có kết quả chưa nhỉ?

-Mình vẫn làm từ thiện mãi rồi. Cần cái tâm là chính ông à. Mình cứ làm thôi-Bà phó nhóm rụt rè- Việc ông giao, tôi đi tìm hiểu rồi, họ bây giờ đang vật lộn ở vùng lũ, không có thời gian để "phục vụ” riêng đoàn ta đâu…

Một vài ý kiến khác cất lên nhưng không tỏ rõ thái độ nên ông XX tiếp tục có ý kiến:

 -Các ông bà…đúng là tầm nhìn ngắn. Minh làm cả một việc quan trọng thế này mà bàn dân thiên hạ không biết là không thể…Theo tôi, cần cả báo đài tỉnh cũng nên vào cuộc cùng chúng ta…Năm nào chúng ta cũng tự nguyện quyên góp, vận động…Được "lăng xê” một chút có sao…

Lại một loạt ý kiến được nêu lên, nào "Bà con vùng lũ cần nhất là tấm lòng, họ đang đợi chúng ta, lên đường thôi”; " cả tỉnh, cả huyện làm từ thiện chứ riêng gì chúng ta, một phần nhỏ bé thôi”; "mình cứ làm tốt đi, ắt các cơ quan truyền thông sẽ tìm đến mình, hữu xạ tự nhiên hương”. Rồi một giọng chắc nịch cất lên từ cuối hội trường:

 -Người dân vùng thiên tai đang bấn loạn vì tìm người thân, lo dựng nhà dựng cửa mà ta cứ lăn tăn chuyện cần đưa tin, viết bài về chúng ta làm gì. Đáng lẽ hôm qua đã phải lên đường rồi, vậy mà nay vẫn ở đây bàn thảo…Chiều nay phải đi. Tôi nói thế để mọi người cùng suy nghĩ...

Ý kiến này được mọi người ủng hộ bằng một tràng pháo tay. Riêng ông XX thấy như hụt hơi. Bao nhiêu tâm huyết thế là công toi, trôi hết ra sông, ra biển à. Biết ông đang nóng, bà phó đoàn "hạ hỏa” bằng cách:

-Ông ơi, thời buổi công nghệ thông tin, nếu ông XX "máu” tuyên truyền, sao không tận dụng điện thoại tự chụp, tự làm tin trên "Phây-Búc” ấy. Ông XX thấy thế nào? Đoàn ta có mấy điện thoại "xịn" lắm. Chụp nét đanh...

Thế nào nữa, "vắt khế thay chanh” vậy. Có còn hơn không. Ông thở hắt nhẹ mà mặt buồn rười rượi. May còn có "Phây-búc” không thì công toi…

 

                                           Bùi Huy

Các tin khác


Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

“Rau sạch”

Càng gần đến Tết Nguyên đán, cùng với tình trạng rét đậm, rét hại kéo dài nên nhu cầu rau, củ, quả ở vùng "rừng xanh, núi đỏ” ngày càng tăng cao.

Anh vẫn hành quân

Cứ dịp tháng 12, khi về quê lại được nghe chú họ thổi sáo bài "Anh vẫn hành quân”(nhạc Huy Du, lời thơ Trần Hữu Thung). Chú không phải nghệ sĩ chuyên nghiệp, tuổi cũng không còn trẻ nhưng tiếng sáo rất khí thế như có hồn, bay bổng và vi vút đến không ngờ. Lúc mạnh mẽ trào dâng như đoàn quân băng băng về phía trước, lúc lại nhẹ nhàng, tha thướt, trữ tình như câu hát, tiếng sáo hay câu ca dao mộc mạc bay lượn trên những cánh đồng, vạt ngô xanh nơi đồng bãi quê nhà… "Anh vẫn hành quân/ Trên đường ra chiến dịch/ Mé đồi quê anh bước/ Trăng non ló đỉnh rừng/ Anh vẫn hành quân/ Lưng đèo qua bãi suối/ Súng ngang đầu anh gối/ Anh qua khắp tuyến đường…

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục