Hơn nửa tháng nay, câu chuyện mưa lũ, sạt lở, chết người, nhà trôi luôn là chủ đề được bà con phố X. quan tâm. Câu chuyện bên bàn trà hay bên bàn bóng, sân dưỡng sinh, sàn "đăng - sing”… gì cũng quay lại chuyện thời sự: điểm A., điểm B. đã lấy được thi thể các nạn nhân hay chưa. Chú phóng viên trẻ kia bị lũ cuốn đã tìm được xác. Thương quá. Chính phủ đang làm các thủ tục truy tặng bằng khen.
Chị My, một người cũng khá chao chát
ở khu, mọi khi nói chả bao giờ hạ tông đến một lần. Ít khi bận tâm đến chuyện
của khu phố, nay bỗng mềm nhẹ và rất nhiệt tình trong việc giúp bác trưởng ban
công tác mặt trận đi vận động, quyên góp ủng hộ
bà con vùng lũ. Chịu khó "lướt” mạng nên chị có nhiều thông tin về đợt
lũ lụt này lắm. Đến mỗi hộ, cùng với công việc của "thư ký” ghi chép cho trưởng
đoàn, chị đều đem đến cho mọi người các diễn biến chung của tỉnh, của huyện này,
thành phố kia.
Ngoài việc nộp theo đầu hộ, chị còn
làm "công tác tư tưởng” để 2 con "mổ” lợn ủng hộ các bạn vùng cao theo "kênh”
của trường. Ngôi nhà khang trang, rộng rãi đã là "trụ sở” tập kết các món quà
được ủng hộ (mì tôm, gạo, quần áo…).
Lúc bình thường không sao nhưng khi
xảy ra việc buồn, hoạn nạn, tình đồng loại luôn được kết nối. Chị thao thao
khẳng định như thế. Khu mình tốt lắm. Ai cũng muốn chia sẻ, góp một phần nào
đấy để người gặp nạn được vỗ về, an ủi. Cho nên ai đó nói: "Người đương đại khô
cằn, thực dụng là sai, chưa đúng lắm”. Cơ bản, người dân mình vẫn còn lòng trắc
ẩn, thương người như thể thương thân.
Chị nhận định thế vì qua "trải
nghiệm” hàng chục hộ từng đến, từng gặp khi đến nhận sự ủng hộ. Đấy như ông X.,
trước đây, chẳng từng cãi nhau như mổ bò chuyện nộp tiền đổ rác theo suất nhân
khẩu (mà chẳng đáng là bao). Nay, tinh thần vì vùng lũ bùng lên, tiên phong
đóng góp thẳng mấy trăm ngàn.
Còn bà Y., mỗi khi họp đến chuyện nộp
quỹ nọ, quỹ kia bao giờ chẳng bổng trầm: Một năm phải nộp đủ thứ quỹ. Nay chưa
kịp để đoàn lên tiếng trước đã mở tủ đóng góp. Đã thế, lúc ký vào danh sách nộp
tiền còn thút thít thương cảm những gia đình có người thân thiệt mạng rồi hiến
kế cho tổ, cho khu làm sao có được nhiều nguồn ủng hộ để bảo đảm việc vượt định
mức cho phường…
Đúng là bà con ta khi đã đồng lòng là
thành công. Còn chuyện bà M., một hộ thuộc diện còn khó khăn, con cái bệnh tật
triền miên cũng không ngoài cuộc khiến chị My, bác trưởng ban mặt trận xúc động
lắm. Mọi khi, gia đình bà M. được miễn mọi khoản đóng góp nên chuyện đoàn quyên
góp "lướt” qua nhà là chuyện đương nhiên.
Cũng chính vì thế, khi bị "làm lơ”,
bà M. thút thít chạy ra, trách móc. Giận lẫy một hồi, đùn đẩy mãi, cuối cùng,
đoàn quyên góp phải ghi vào sổ vàng, số tiền bà quyên góp 20.000 đồng. Cầm đồng tiền quăn,
nhàu của bà M., chị My xúc động lắm. "Thay mặt đoàn quyên góp, xin cám ơn bà”.
Cũng lần đầu tiên, tất cả các hộ trong khu có tên trong danh sách ủng hộ vì
việc nghĩa.
Bùi Huy
Hải béo đứng sừng sững trước cửa nhà khiến Hội bất ngờ. Hội ú ớ như chỉ muốn kêu lên: "Tôi còn 2 cái báo cáo nữa và lát còn đi đón con…”. Thế nhưng trước nụ cười đầy ắp như phù sa của Hải, Hội không thể thốt ra được như thế.
Nắng sớm, mưa chiều là câu cửa miệng của cư dân miền nhiệt đới nóng ẩm, mưa nhiều. Nói rộng ra là thế, còn nhìn gần, hình như nó giống với câu chuyện của một ngày mùa hạ. Đầu ngày là nắng đổ gay gắt và cuối ngày đong đầy những giọt mưa.
Mùa Xuân bao giờ cũng cho tôi một lối cỏ hoa. Tôi nhận ra điều ấy khi tóc đã bạc, chân đã bước qua nhiều miền đất xa xôi. Tôi đi từ ngõ nhà mình ra thấy con đường bụi bặm, cằn cỗi hôm nào bỗng hào hứng bằng muôn thứ hoa cỏ lạ. Hóa ra, mình đã trách nhầm những cơn gió mùa, trách nhầm mưa phùn giá rét vì trong sự u ám, rét mướt đó đã có bao hạt mầm tha hương đến đây. Những hoang dại không tên làm nên lối đi đầy xúc cảm.
Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.