Tản văn của Cao Văn Quyền

 

 

Tháng Giêng dùng dằng những vạt nắng trong veo màu mỡ gà, hoa đào, hoa mai vẫn còn đua nhau khoe sắc, hơi xuân ấm bao phủ khắp trần gian, quê nhà đẹp long lanh trong mùa Xuân ngọt ngào. Những chuyến xe, chuyến tàu bắt đầu lăn bánh. Những cuộc chia ly với bao nhiêu niềm tiếc nhớ, luyến thương. Bao bận về rồi lại đi nhưng chẳng hiểu sao giây phút thốt ra câu nói "Thưa mẹ, con đi…” lòng ta lại nhói đau vô cùng. Thật không dễ dàng gì để ngăn nổi dòng nước mắt chực tuôn.

Thưa mẹ, con đi… Đời người cứ tưởng mãi vô tư hồn nhiên như cây cối vườn nhà, lớn lên thong dong như loài cỏ dại ven đường, ấy vậy mà thời gian đã xô ta, bắt ta làm người trưởng thành để rồi phải xa quê lúc nào không hay. Quê nhà trong ta mùa Xuân vẫn còn đó là bức tranh hài hòa và đẹp đẽ nhất. Ở đó có bóng dáng mẹ cha, có con đường làng quanh co, có lũy tre làng vi vút những trưa hè gió thổi, có bờ bãi ngút ngàn những lúa, những khoai. Cuộc đời chúng ta có lẽ vui và hạnh phúc nhất đó là thời ấu thơ. Thời ấu thơ hồn nhiên trong vắt như giọt nắng xuân, chẳng bao giờ phải bộn bề suy nghĩ, lo toan.

Thưa mẹ, con đi… Sau câu nói đó là ta bỏ lại sau lưng những tháng ngày đầy ắp tiếng cười. Nhớ lắm những bữa cơm gia đình tất thảy các thành viên quây quần bên nhau cười nói vui vẻ. Dẫu đó là mâm cơm đầy ắp thịt cá hay chỉ đơn giản là rau dại vườn nhà. Ta cũng bỏ lại cả những tiếng phàn nàn dễ thương của người mẹ tần tảo, dù ta bao nhiêu tuổi đi chăng nữa trong mắt mẹ vẫn là đứa con bé bỏng. "Ngủ nướng gì mà cháy khét khê cả làng ngửi thấy. Dậy nhanh còn ăn sáng”. Đó là khi ta bước xuống giường đã thấy mùi khoai, ngô luộc khói bốc tỏa nghi ngút. Mẹ lại giục giã nhanh nhanh ăn kẻo đói, ăn lúc nóng mới ngon. Ở nhà với mẹ chẳng bao giờ phải lo đói, phải nghĩ hôm nay ăn món gì, bởi tất cả đã có mẹ chăm lo.

Thưa mẹ, con đi… Ta nhớ lắm những mùa Xuân thời thơ ấu cùng mẹ lên nương tỉa đỗ, trồng cà. Nương vườn tháng Giêng xanh ngắt những lá, rực rỡ bạt ngàn các loài hoa. Đi làm nương với mẹ ta học được biết bao nhiêu điều: từ việc yêu thương muôn loài cho đến phải quý sức lao động. Mẹ dạy ta phải làm thì mới có ăn, lao động là niềm vui, là hạnh phúc mà con người luôn phải khắc ghi trong đầu. Lên nương mùa Xuân ta mới hay rằng quê nhà đẹp quá! Những tiếng chim trong vắt hót líu lo cả ngày, có những loài hoa chưa kịp nhớ tên nở dịu dàng với muôn màu đỏ, trắng, tím, hồng.

Thưa mẹ, con đi… Ta biết rằng lúc đó đã quá nhớ mùi khói tỏa lan trong gian bếp bám đầy muội tro. Nhớ mới hôm nào còn ngồi nấu bánh chưng, bánh ống. Nhớ vị mứt gừng nồng cay, mứt dừa ngọt lịm và mứt bí thanh tao. Tay mẹ thoăn thoắt nhồi bột làm bánh, cân đong đường, muối và tỉ thứ gia vị. Nhà chẳng được bao người, nhưng với mẹ Tết phải đủ đầy bánh trái, kẹo mứt mới là gọi là Tết. Ta nhớ vô cùng tiếng lao xao nồi niêu xoong chảo va chạm vào nhau. Nhớ cả chú mèo tam thể quẩn quanh bên người như cũng muốn đón không khí rộn ràng ngày xuân sum vầy. Nhiều lúc quanh quẩn chỉ có vậy mà nhớ, mà thương.

Thưa mẹ, con đi… Ta sẽ khắc ghi quê nhà ở trong trái tim bé bỏng. Quê nhà luôn bao dung và bao bọc ta những lúc mệt mỏi, chông chênh giữa dòng đời. Ta đi xa không phải là từ bỏ mà là để trưởng thành, đi để học hỏi và biết được thế giới ngoài kia rộng lớn bao la. Và chắc chắn một điều rằng ta đi rồi sẽ trở về…


Các tin khác


Bước đi từ hoa cỏ

Mùa Xuân bao giờ cũng cho tôi một lối cỏ hoa. Tôi nhận ra điều ấy khi tóc đã bạc, chân đã bước qua nhiều miền đất xa xôi. Tôi đi từ ngõ nhà mình ra thấy con đường bụi bặm, cằn cỗi hôm nào bỗng hào hứng bằng muôn thứ hoa cỏ lạ. Hóa ra, mình đã trách nhầm những cơn gió mùa, trách nhầm mưa phùn giá rét vì trong sự u ám, rét mướt đó đã có bao hạt mầm tha hương đến đây. Những hoang dại không tên làm nên lối đi đầy xúc cảm.

Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

“Rau sạch”

Càng gần đến Tết Nguyên đán, cùng với tình trạng rét đậm, rét hại kéo dài nên nhu cầu rau, củ, quả ở vùng "rừng xanh, núi đỏ” ngày càng tăng cao.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục