Gác lại mọi lo toan thường nhật, tắt mọi thiết bị kết nối với thế giới, lẳng lặng dắt xe ra khỏi nhà. áo khoác mỏng, không khẩu trang, không găng tay, không kính mắt... đủ để giao hoà với thiên nhiên trọn vẹn bằng các giác quan trời cho cộng thêm giác quan thứ sáu vốn trứ danh là hay suy luận, liên tưởng....

 

Giêng hai, vạn vật bừng thức sau một giấc ngủ đông dài. Mùa đông năm ngoái nhiều nắng, cây không chịu trút lá, lá cứ khắc khoải đợi xuân về, vàng lịm, đỏ ối chơi vơi trong khung trời bàng bạc. Thì mùa xuân vẫn luôn đúng hẹn. Đông vừa bước xuống sau chuyến hành trình với khuôn mặt còn đượm cảm xúc, trao chiếc chìa khoá cho xuân bằng nụ cười tan chảy của sương đêm, hưng hửng của nắng sớm. Dù sao xuân cũng phải giữ vai trò của xuân. Dù biết đông còn ngậm ngùi, vài thứ nấn ná hay lười biếng ru ri tiếc nuối. Giêng hai vẫn phải đem xuân về trọn vẹn. Một cơn gió nhẹ đủ để lá vàng lá đỏ thôi không còn khắc khoải, một làn mưa bay bay đủ để lá non bật mình, chồi xanh khoe búp nõn. Và giêng hai choán vị. Tiết xuân ngập tràn.

 

Chỗ này đủ để cả sáu giác quan thu nhận và xử lý các tín hiệu của giêng hai. Cùng lúc mà không rợn ngợp. Bởi tất cả đều biêng biếc, nồng nàn, ngăn ngắt...Đôi tay không thể nắm giữ, mắt nhìn không thể ôm trọn, hít hà đến căng tràn lồng ngực mà hương vẫn còn lang bang quanh đây, da thịt mơn man như chạm vòng tay ôm của người yêu dấu và gió và mây và nắng và... vô vàn điều kỳ diệu va chạm bằng những thanh âm rất riêng. Khi cảm xúc thăng hoa, những bổng trầm bỗng trở nên khó đoán định. Vi vút lảnh lót đấy mà thăm thẳm trầm lắng đến lạ kỳ.

 

Giêng hai khoác áo mới cho dòng sông chiếc voan mỏng màu trắng đã lấp lánh ánh hồng. Thuyền câu nhàn hạ buông lơi mái chèo, thong dong giữa khói sóng. Giêng hai khoác áo mới cho cánh đồng. Kia nhấp nhô nón trắng, kia ngúng nguẩy eo thon xuống đồng khai xuân. Một chốc nhìn lại đã thấy màu nâu non được thay bằng màu xanh nõn nà của mạ mới... Tuyệt diệu!

 

Nếu chỉ nhìn bằng mắt, nghe bằng tai... có lẽ sẽ không có một giêng hai tuyệt vời đến vậy. Ta bước đi bằng đôi chân của mẹ cha cho, ta cảm nhận bằng những giác quan ta có. Nhưng sự tương tác kỳ diệu của giêng hai với mỗi người là có thật. Dù vừa xong lòng có chút ưu tư cũng vừa xong giêng hai thì thầm “không sao cả”. Giêng hai khe khẽ chạm vào những rung động của ta, truyền cho ta một thứ ánh sáng kỳ diệu lung linh như ánh mặt trời, ấm áp như hơi thở, dịu ngọt như vị yêu thương, hạnh phúc. Giêng hai cho ta niềm tin lấp lánh như thiều quang và ấp ủ niềm tin ấy bằng chồi xanh búp nõn. Giêng hai đưa ta về phía ánh sáng của ngày. Nồng nàn.

 

Giêng hai vẫn còn giữ mùa xuân ở lại cho xanh sông, xanh đồng, xanh cỏ, xanh cây trước khi trao chìa khoá chuyển giao chuyến đi theo hành trình phía trước. Ta không đứng lại để níu giữ những khoảnh khắc tuyệt vời của giêng hai vì nó đã âm thầm thấm vào ta từng phút giây mỗi ngày mới. Ta phải trở về thường nhật. Ta phải trở về và kết nối với thế giới. Những ấm nồng mà giêng hai thấm vào ta bỗng không còn nguyên vẹn dù tưởng chừng đã ngấm rất sâu, cất rất kỹ. Giác quan thứ sáu vốn trứ danh hay suy luận, liên tưởng... khéo nói thế nào mà cả năm giác quan trời cho của ta bỗng trở nên dễ dãi... chia gió, chia nắng, chia mây, chia cả nồng nàn, biêng biếc..., chia hết cả mơn man dịu ngọt vị của hạnh phúc yêu thương.

 

Trải lòng ta bởi một giêng hai không của riêng ai.

                                                   Tản văn của Lê Thanh Hồng

 

Các tin khác


Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

“Rau sạch”

Càng gần đến Tết Nguyên đán, cùng với tình trạng rét đậm, rét hại kéo dài nên nhu cầu rau, củ, quả ở vùng "rừng xanh, núi đỏ” ngày càng tăng cao.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục