Mùa Xuân bao giờ cũng cho tôi một lối cỏ hoa. Tôi nhận ra điều ấy khi tóc đã bạc, chân đã bước qua nhiều miền đất xa xôi. Tôi đi từ ngõ nhà mình ra thấy con đường bụi bặm, cằn cỗi hôm nào bỗng hào hứng bằng muôn thứ hoa cỏ lạ. Hóa ra, mình đã trách nhầm những cơn gió mùa, trách nhầm mưa phùn giá rét vì trong sự u ám, rét mướt đó đã có bao hạt mầm tha hương đến đây. Những hoang dại không tên làm nên lối đi đầy xúc cảm.

Một thời, người ta quay lưng lại với hoang dại. Lúc hô hào nhau dọn đường, tôi thấy tiếc vì nhiều loài cây dại nhưng hoa rất đẹp, lại chẳng gai góc, um tùm gì nhưng biết làm sao được, đã không thuộc về hồng, lan, cúc, thược dược... thì bị phá bỏ để trồng những cây mới. Rồi đến một ngày người ta nhận ra không phải thứ hoa nào trong vườn cũng thay thế được hoa dại, nhận ra cỏ không phải thứ vứt đi thì mới hối hả tìm đến mà làm hoang dã lại chính không gian sống của mình.

Nhớ mẹ tôi bảo, từ lúc sinh ra mẹ tôi đã thấy lối hoa cỏ như thế này. Từng đàn bướm vàng, từng đàn chim về vui hót mừng nắng Xuân như càng thôi thúc những loài cây bé nhỏ vươn mình lên. Người chân đất bước trên đường đất thấy cỏ hoa bụi bặm, bé nhỏ như gấm, như lụa đủ mỹ miều, diêm dúa mà vui lòng mình. Qua cuộc trăm năm, kiếp người thác về miền hoa cỏ ấy thiên nhiên lại hào phóng đón nhận một sinh linh để bắt đầu một luân hồi khác.

Xa xa là bóng núi như lưng mẹ đã còng mà vững vàng trong lòng tôi. Hôm nay tôi về khu vườn cũ giờ chỉ có cậu em họ ở gần hay qua quét dọn. Tôi tháo giày, để chân trần đi trên lối cỏ mặc cho bàn chân đau rát. Một cảm giác rất lạ như được về với ngày xưa của mẹ, của đứa con đã tự đổi thay tìm về với kí ức của mình. Về với mẹ, làm được chi khi mẹ chỉ có một lối mòn cỏ hoa xưa cũ ấy.

Hồi nhỏ đi học, tôi thường bị bọn bạn dưới phố trêu trọc vì quần lúc nào cũng dính cỏ. Dù tôi đã cố gắng đi học thật sớm, sau đó đến ngồi ở mỏm đá hình con rùa rồi chăm chú nhặt hết những dấu tích của thiên nhiên bám trên chiếc quần nhưng chẳng biết bằng cách nào, bọn bạn vẫn phát hiện ra. Chúng phá lên cười, gọi tôi bằng những từ ngữ ví von này nọ ra điều đứa quê mùa như tôi sẽ chẳng bao giờ thoát được sự ám ảnh xấu hổ đó.

Tôi đem nỗi buồn ấy về hỏi mẹ mà đâu biết rằng cả đến những người lớn và thành đạt hình như khi vấp ngã cũng từng tìm về với mẹ để được bé nhỏ như thế. Mẹ xoa đầu và ôm tôi vào lòng. Ôi, cái xoa đầu ấy rộng lớn như bầu trời mà có trưởng thành đến đâu cũng không vượt qua được. Mẹ bảo: "Người ta sinh ra ở đâu thì sẽ lớn lên ở nơi ấy dẫu trong sự bụi bặm, lấm lem. Đó là sự chân thật chứ không phải vết nhọ, vết nhơ”. Sau này lớn lên tôi mới hiểu người ta sẽ khổ sở thế nào nếu trong tâm hồn mình chẳng đọng lại gì nơi gắn bó quãng đời tuổi thơ…

Cỏ hoa dại đã dành cho tôi một lối nhỏ vào đời thật bình yên. Tôi phải thầm cảm ơn điều tưởng như bé nhỏ ấy. Mùa Thu về, mùa Đông sang, Xuân qua, Hạ đến… có mưa gió, nắng gắt cũng chưa bao giờ đối xử tệ với mình. Chúng tự biết làm nên sự xanh tươi, biết cất giấu bí mật sự trường tồn và bừng lên sắc hoa không tên mà ngạo nghễ. Chỉ cần ta trân trọng những gì đã có, bước trên đôi chân với gót giày đã mòn, gối đã mỏi nhưng vẫn tìm thấy niềm vui và hạnh phúc khi may mắn được sinh ra và lớn lên ở đất này…

Tản văn của Bùi Việt Phương

Các tin khác


Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

“Rau sạch”

Càng gần đến Tết Nguyên đán, cùng với tình trạng rét đậm, rét hại kéo dài nên nhu cầu rau, củ, quả ở vùng "rừng xanh, núi đỏ” ngày càng tăng cao.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục