(HBĐT) - Quán nước chè bà Mây mấy bữa nay lại đông khách đến ngồi vào những buổi chiều tối. Một phần mùa đông, nghĩ đến chén nước trà nóng hôi hổi bên những ông bạn chơi cờ, những nhà "bình luận” thể thao, xổ số… kể ra cũng thú. Nhưng mấy vị thích ẩm thực chè chén còn thích ngồi nữa bởi bà chủ quán nước dạo này ít nói hơn và ưu tư lạ… Vẫn là bà khởi xướng:

- Mấy bác ơi, hình như chiếc xe vừa khuất sang khu kia là của anh H. phải không ?

- ừ, chứ còn ai nữa. Chắc từ Thủ đô về mà sao phóng vội, phóng vàng thế. Mọi khi nhẩn nha lắm mà… Gần đến khu ta, bao giờ chẳng nhấn ga, bóp còi inh ỏi như lên tiếng: "Tôi đã đi làm về, mọi người tránh ra...”.

Thế các bác không biết à, mấy tháng nay, anh ta gặp chuyện không hay trên con đường thăng tiến. Bị cấp trên kiểm điểm, buộc phải chuyển công tác chứ sao. Hồi đang lên như diều thì… chẳng coi ai ra gì. Đấy như chẳng có lần liên hoan khu phố cuối năm, anh ta chẳng hứng lên tuyên bố: Khu này, anh ta đang là người "phất” nhất chẳng như anh A., anh X., cũng tầm tầm tuổi như anh, xuất phát điểm như anh nhưng sự thăng tiến chậm quá; có người mãi chẳng lên nổi chuyên viên chính, đì đẹt, phát chán. Như tôi đây… tôi đây… tôi…

Nhưng lần anh ấy lên mặt với một bác khá cao tuổi, về hưu rồi chỉ là cán bộ bình thường ngành nọ đã khiến nhiều người dị ứng. Anh "phê bình” bác kia: Đã làm phải như cháu chứ như bác phấn đấu gì mà mãi chẳng được cất nhắc. Bác kia chỉ bình thản nói: Tôi vẫn có tự hào là đã làm tròn bổn phận của mình đến lúc nghỉ hưu và được mọi người tôn trọng còn anh… Đừng dương dương tự đắc thế chú em. Đời còn dài mà…

Thế mà uỵch một cái, cả khu mấy trăm hộ lại ngã ngửa vì cú "ngã ngựa” của anh ta. Thấy người khác ngã mà cười cũng chẳng hay ho gì nhưng mọi người vẫn nghĩ: giá anh ta khiêm tốn hơn và biết nghĩ hơn thì bây giờ...

Rồi lại đến chuyện chị Z., một "nhà đầu tư” đang nổi cũng là đề tài để mọi người xôn xao. Cách đây 2 năm, chị Z. xuất hiện ở khu bằng lễ khai trương "Công ty tổ chức sự kiện...xxx”. Buổi đó đúng là hoành tráng, khách đông nghịt, máy ảnh, máy quay phim hoạt động hết công suất; rượu ta, rượu tây cũng thả dàn.

Thôi nhé, tạm biệt thời phóng xe máy đi khắp chốn cùng nơi để "ma-ket-ting” thuốc lào kiêm bánh cuốn. Giờ đã là "Đì-rếc-tờ” rồi nên chị Z. nổ tưng bừng. Nào là "Chị chỉ nhận làm những sự kiện tầm cỡ chứ tổ chức đám cưới, đám hỏi, chị phải cân nhắc. Nếu con cháu gia đình tầm cỡ thì nhận chứ mấy đám ở xóm, khu công nhân chị chẳng thèm. Mà sắp tới, biển đề của Công ty chị cũng thay luôn: phải có thêm yếu tố nước ngoài rồi tiếng Anh và dứt khoát phải có chữ "đại sự kiện” chứ không thể "sự kiện” thế này.

Thôi chuyện làm ăn, chuyện chị "treo” dây chuyền, nhẫn, lắc trang sức đến mấy cây trên người không ai để ý mấy nếu như chị không có ý "dìm hàng” đối thủ cạnh tranh, hay "cạnh khóe” mấy gia đình liền kề, mấy gia đình lao động tự do là ở cạnh "đại gia” mà chẳng tiến bộ gì cả.

Từ phong cách sống, thời trang đến cách ăn nói, giao tiếp cứ "quê quê” thế nào ấy. Thiên hạ người ta ti vi 60 In to đùng, Wifi nhấp nháy, điện thoại hàng hiệu...vậy mà cứ vẫn Sam Sung 24 in năm nào. Thôi tính người không chấp.

Thế mà đùng một cái vào một buổi sáng đẹp trời, nắng tưng bừng, ấm áp, nhà chị ta có đám thanh niên mặt đằng đằng sát khí đến đòi nợ. Nghe đâu để "làm đẹp” đại công ty, chị Z. phải vay đôn đáo khắp nơi trong và ngoài ngân hàng lên đến mấy tỷ. Đã thế còn dám viết giấy vay nợ cả đám cho vay lãi tận dưới xuôi. Nay quá hạn, họ đến đòi ráo riết. Mấy ngày nay, vàng trên người chị "chạy” đâu hết. Cả giám đốc và nhân viên chẳng mấy khi có mặt ở Công ty. Vì cứ thấy nhà bật đèn là đám thanh niên kia đến "trò chuyện”. Inh ỏi, ồn ã cả khu.

Hy vọng là bình yên sẽ đến với chị Z. Bà Mây quán nước chốt hạ như thế và thở dài đánh sượt một cái.

 

Bùi Huy

Các tin khác


Hạnh phúc ngọt ngào

Hải béo đứng sừng sững trước cửa nhà khiến Hội bất ngờ. Hội ú ớ như chỉ muốn kêu lên: "Tôi còn 2 cái báo cáo nữa và lát còn đi đón con…”. Thế nhưng trước nụ cười đầy ắp như phù sa của Hải, Hội không thể thốt ra được như thế.

Đom đóm và hoa gạo

Tản văn của Đức Dũng


Chuyện của nắng mưa

Nắng sớm, mưa chiều là câu cửa miệng của cư dân miền nhiệt đới nóng ẩm, mưa nhiều. Nói rộng ra là thế, còn nhìn gần, hình như nó giống với câu chuyện của một ngày mùa hạ. Đầu ngày là nắng đổ gay gắt và cuối ngày đong đầy những giọt mưa.

Bước đi từ hoa cỏ

Mùa Xuân bao giờ cũng cho tôi một lối cỏ hoa. Tôi nhận ra điều ấy khi tóc đã bạc, chân đã bước qua nhiều miền đất xa xôi. Tôi đi từ ngõ nhà mình ra thấy con đường bụi bặm, cằn cỗi hôm nào bỗng hào hứng bằng muôn thứ hoa cỏ lạ. Hóa ra, mình đã trách nhầm những cơn gió mùa, trách nhầm mưa phùn giá rét vì trong sự u ám, rét mướt đó đã có bao hạt mầm tha hương đến đây. Những hoang dại không tên làm nên lối đi đầy xúc cảm.

Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục