(HBĐT) - Khu tập thể tôi ở có hơn 20 gia đình, tập trung mọi thành phần từ trí thức đến lao động tự do nhưng không ai sống phân biệt. Có người bảo, nhiều trẻ em ở thành phố dường như về vật chất không thiếu thốn nhưng tình làng, nghĩa xóm thì không biết vì thời buổi kinh tế thị trường cộng với công việc cơ quan bận rộn, bố mẹ mải lo kiếm tiền, đi làm tối ngày, về nhà là đóng cửa nên hàng xóm không biết nhau.
Tuy nhiên, khu
phố tôi ở hoàn toàn khác. Nhà ai có việc hay mua đồ mới cả khu đều biết. Có
những ngày hè mất điện, nóng nực, cả xóm trải chiếu ra trước cửa, nhà ai có món
gì mang ra góp ăn tập thể. Khỏi phải nói từ trẻ con đến người lớn vui đến cỡ
nào vì dưới ánh đèn sạc pin, ánh nến, các ông bố nhân tiện nâng chén chúc tụng.
Trẻ con được nô đùa, nói, cười rôm rả.
Cứ vào đầu đông,
trên sông Đà rất nhiều cá nẹp được dân thuyền chài đi kéo lưới. Các bà buôn
thường mua mang về chợ bán lẻ.
Nhà cô Liên hay
có món cá nẹp kho lá gừng mà cả xóm tôi ai cũng mê. Mỗi lần kho xong nồi cá là
cô mang chia mỗi nhà một ít.
Nhà cô Hường có
món lạc rang, ngô rang, lũ trẻ đi học về đúng lúc cô rang xong là mỗi đứa được
1 nắm nóng hổi, xít xoa chuyền từ tay này sang tay khác.
Tình làng, nghĩa
xóm khu tôi ở thật đẹp, không
phải ở đâu cũng có được.
Tôi còn nhớ, mùa
đông năm tôi học lớp 12, thời kỳ học vất vả nhất của đời học sinh, nhiều lúc
học quên ăn, lúc nào cũng thèm ngủ. Hôm đó, được nghỉ, mấy đứa bạn về nhà tôi
học bài thì bên nhà cô Tuyết mùi mắm tép trưng bay khắp xóm, hấp dẫn quá. Thằng
Nam,
cái Cúc, thằng Bình hít hà ước gì bây giờ được thưởng thức món này.
Như hiểu được
tính cách của bọn "nhất quỷ, nhì ma”…, cô Tuyết gọi:
- An ơi! Hôm nay
cô trưng nhiều mắm tép, lát nữa học xong mấy đứa sang nhà cô lấy về ăn nhé.
Chúng tôi nhanh nhảu: - Vâng ạ!
Khỏi phải nói,
bát mắm tép ngày đông ngon thế nào nó vừa đậm, thơm mùi hành khô phi, ngậy mùi
thịt, làm ấm bụng những đứa học trò chúng tôi đang tuổi lớn.
Bây giờ tôi đã
là sinh viên đại học năm 3, sống xa gia đình, xa khu tập thể nơi có nhiều kỷ
niệm gắn bó với tuổi thơ. Nơi có món mắm tép mùa đông đã nằm trong tâm trí để
rồi mai này dù có đi đâu hay làm gì thì những kỷ niệm đẹp luôn trong tôi.
Ngày mai, tôi sẽ
về nhà nhờ cô Tuyết làm hộ món mắm tép để mang xuống đãi bạn quà quê.
Những chuyện
tưởng chừng như nhỏ nhặt nhưng đã làm ấm lòng từ người lớn đến trẻ con trong
khu phố. Những món ăn giản dị nhưng đó là tấm lòng, là tình cảm chân thành dành
cho nhau.
Lê Nhung
Mùa Xuân bao giờ cũng cho tôi một lối cỏ hoa. Tôi nhận ra điều ấy khi tóc đã bạc, chân đã bước qua nhiều miền đất xa xôi. Tôi đi từ ngõ nhà mình ra thấy con đường bụi bặm, cằn cỗi hôm nào bỗng hào hứng bằng muôn thứ hoa cỏ lạ. Hóa ra, mình đã trách nhầm những cơn gió mùa, trách nhầm mưa phùn giá rét vì trong sự u ám, rét mướt đó đã có bao hạt mầm tha hương đến đây. Những hoang dại không tên làm nên lối đi đầy xúc cảm.
Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.
Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.
Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.
Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.