(HBĐT) - Buổi trưa hôm ấy, vừa ngủ dậy đang ngồi ở bàn uống nước thì bà Hán le te chạy sang. Bà Mai thầm nghĩ: chắc là có chuyện với cô con dâu đây. Nâng cốc nước mát từ tay bà Mai, bà Hán uống một hơi rồi tông tốc:
- Đấy bà xem, sáng nay nó về bà ngoại ăn giỗ. Trưa ông bà thông gia gửi vợ chồng tôi đĩa xôi, chiếc đùi gà, quả thanh long vậy mà nó tống vào một túi nilon bỏ dưới làn, trên là quần áo tã lót của thằng con trai lên ba. Hai bác thử nghĩ xem nó còn coi vợ chồng tôi ra gì nữa không?
Bà hán là người mẹ chồng hơi khó tính hay xét nét con dâu, cô con dâu chẳng hề có lời ra tiếng vào, biết tính bà, cô con dâu cũng tỉnh bơ, bà lại thêm tức.
Như mấy lần trước, bà Mai ân cần:
- Bác cứ bình tĩnh, tôi nghĩ cháu nó chỉ sơ ý thôi chứ không có gì đâu, mà quần áo của cháu đích tôn ông bà lên ba lại càng quý chứ sao. Mình cũng chẳng nên để ý, chắp nhặt quá lại mang tiếng là cay nghiệt, mẹ chồng, nàng dâu.
Sau đó những khi chị Hà, con dâu bà Hán sang chơi, bà Mai lại tỉ tê trò chuyện, vừa giải tỏa những ấm ức của chị Hà với mẹ chồng, vừa chỉ ra những thiếu sót, sơ ý trong sinh hoạt, cư xử hàng ngày để chị Hà rút kinh nghiệm sửa chữa. Được cái, bà Hán và chị Hà đều quý bà Mai, bà là một nhà giáo nghỉ hưu, lời ăn tiếng nói, xử thế được bà con hàng xóm, khối phố quý trọng. Với uy tín, cách phân tích điều hay, lẽ phải của bà thấu tình, đạt lý nên bà được chi bộ, tổ dân phố bầu làm Trưởng ban hòa giải vì họ nói bà Mai phân tích phải củ cải cũng phải nghe. Vì thế, mối quan hệ giữa bà Hán, chị Hà ngày càng được cải thiện. Bà Mai tâm sự:
- Là hàng xóm với nhau nên là người trung gian đúng mực, chân thành, chớ đem những lời như “đổ thêm dầu vào lửa” làm ảnh hưởng tình làng, nghĩa xóm.
Văn Song (T.T.V)