(HBĐT) - Trước đây, anh XX. được bạn bè cũ đánh giá là chân chỉ hạt bột lắm, hiền lành như đất ấy chứ đâu có “hoành tráng” như bây giờ...Nhưng từ ngày “phụ huynh” phất như diều gặp gió, hưởng lộc nhiều, nên anh cũng thấy mình phải thật thay đổi để đáp ứng được thế đứng của gia tộc.
Quả thật, anh cũng đã là người thành đạt, ít là trong con mắt của gia đình...Điều quan trọng hơn là sau đấy, chuyện “cơm, áo, gạo, tiền”, với anh là chuyện nhỏ, vặt vãnh. Anh giờ chỉ dành thời gian cho xây dựng các mối quan hệ làm ăn...Mỗi khi xuất hiện ở đâu đó, bao giờ anh cũng thật nổi bật và có nhiều điều “đặc biệt”...
Dạo tham gia lớp bồi dưỡng ở Hà Nội, khi đến màn nộp tiền cho lớp, cho tổ, anh đưa nộp mấy tờ “đô-la” xanh ngắt, khiến cô tổ trưởng đỏ mặt vì thấy “quê”, vì chẳng biết quy đổi thế nào. Anh gắt: “Không cần phải trả số dư!”. Từ đấy, không hiểu sao, khắp trường đều biết đến biệt danh anh XX. “đô-la”. Chuyện khó xử đó còn diễn ra với chị bán căng tin và nhất là mấy anh lái taxi ở cổng trường. Khá nhiều cuộc, anh đứng ra khao tổ và “tung” những đồng “đô” ra khiến mấy nhà hàng gần đó “ngưỡng mộ”. Nhiều người hay nhìn anh xì xào, mỗi khi anh tản bộ ở khuôn viên nhà trường. Có người trầm trồ “sướng nhỉ”, có bác thì nhếch môi cười. Nhưng dịp tết vừa qua, bạn cùng lớp đã không còn “thần tượng hoá” như trước nữa. Hôm họp lớp đầu năm, anh “bận” nên không dự được, nhưng anh đã kịp “ném” cho bốn tổ trưởng 4 tập lì xì màu đỏ. Khi mọi người mở ra với tâm trạng ngổn ngang...Anh mừng bằng “đô”, “máu” chưa nào, đúng là người thức thời thời mở cửa?! Chỉ biết rằng, ngày anh đến lớp, trong ngăn bàn của anh có chiếc phong bì đựng những bao lì-xì đỏ chót cùng dòng chữ: “Tôi là người Việt
Bùi Huy