Đội kịch tương tác Hòa Bình tham gia liên hoan các đội kịch tương tác 6 tỉnh thuộc dự án UNFPA với chủ đề "Phòng chống bạo lực gia đình"
(HBĐT)- Cùng với cán bộ, chuyên viên Hội Phụ nữ tỉnh, Văn phòng đại diện tổ chức GRET Việt Nam tại Hoà Bình khảo sát về tình hình thực trạng bạo lực gia đình ở các huyện Kỳ Sơn, Cao Phong và TPHB, chúng tôi những người ngoài cuộc có không ít nỗi niềm trăn trở. Bạo lực gia đình vẫn đang ở mức báo động và còn nhiều khó khăn trong phòng - chống. Đi sâu tìm hiểu những nguyên nhân gây ra tình trạng bạo lực của mỗi gia đình, “lỗi” thường không chỉ thuộc về một phía.
Kể về nỗi khổ của mình gần 20 năm trời bị chồng hành hạ trước mặt hàng xóm, láng giềng, vậy mà chị B. vẫn rụt rè rào trước, đón sau: “Em kể cho các chị biết để nguôi ngoai phần nào vậy thôi, các chị đừng đưa tên thật em lên báo kẻo chồng em biết lại hành hạ mẹ con em thêm thì khổ lắm”! Rồi chị kể: 16 tuổi chị rời xóm làng heo hút của mình lên thành phố làm ăn với gia đình chị gái. Trong thời gian ngắn, chị đã yêu và xây dựng gia đình với một anh chàng khá điển trai mặc dù làm nghề tự do nhưng cũng biết cách... kiếm tiền. Chị vốn xuất thân từ làm nông nghiệp lên thành phố lại chẳng có nghề nghiệp ổn định, từ khi bắt đầu sinh con, anh chồng chu cấp mọi khoản chi phí cho sinh hoạt của gia đình, vậy là những mâu thuẫn bắt đầu phát sinh. Có tiền trong tay, chồng chị lao vào cờ bạc, rượu chè, về đến nhà là rầy la mẹ con chị. Chị lên tiếng thì bị đánh đành im lặng, anh ta cũng không tha vì cho rằng vợ coi thường lời nói của mình. Mỗi lần đánh vợ, anh ta thường khóa chặt cửa để không ai có thể giúp đỡ. Quá mệt mỏi đã 2 lần chị gửi đơn ly hôn ra toà nhưng khi được hoà giải, chị mủi lòng quay về với cuộc sống mà chưa biết ngày mai sẽ ra sao?.
Anh L., chị P. làm nghề buôn bán rau ở chợ huyện. Ai cũng bảo anh chị vừa chăm chỉ lại có cái “duyên” bán hàng nữa nên việc làm ăn luôn suôn sẻ. Hơn chục năm gắn bó với nghề vợ chồng chị đã có lưng vốn kha khá, có nhà cao, cửa rộng tiện nghi vật chất đủ đầy. Thế nhưng trong cuộc sống của anh chị, nhắc đến yếu tố tinh thần gần như là điều xa xỉ. Hàng ngày anh chị bám đường, bám chợ, trưa về chuẩn bị cơm nước nghỉ ngơi vài ba tiếng lại tiếp tục gom hàng. Không có thời gian dành cho chăm sóc con cái. Mọi việc trong nhà anh chị phó mặc cho mẹ già đã ở tuổi 80. ấy vậy mà chị P. thỉnh thoảng lại chê bai mẹ chồng chậm chạp, khó tính làm cho bà bực tực phải sắm xoong nồi, bếp núc nấu ăn riêng. Nhà có 2 cậu con trai đang tuổi ăn, tuổi lớn và đang có sự chuyển biến về yếu tố tâm lý nhưng không có thời gian gần gũi con nên anh chị không nhận ra. Đã nhiều lần cậu con trai lớn của anh chị trốn học, khi được hỏi chỉ thủng thẳng trả lời đúng một câu: “Con đi lang thang”. Câu trả lời ấy đã mang lại cho cậu những trận đòn của người cha vốn cục cằn. Không ít lần, anh L. dùng dây xích để cột chân con lại hy vọng cậu chàng sẽ xám hối. Còn chị P., cũng vì không khéo ăn, khéo nói, thường làm mất đoàn kết trong gia đình nên cũng không ít lần bị anh L. “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay” đến thâm tím mặt mày...
Qua những chuyến đi thực tế, chúng tôi đã biết hàng chục và có thể còn lên tới hàng trăm câu chuyện có liên quan đến bạo lực gia đình. Quan sát và nghe những câu chuyện, cảnh ngộ ấy, chúng tôi đã nghĩ đến một điều rằng: bạo lực gia đình nảy sinh bao giờ cũng có nguyên do và đối với các cặp vợ chồng có thể nói rằng, chuyện “tại anh, tại ả”. Khi đã bị bạo hành rồi mà vẫn cố tình che giấu, không dám bày tỏ với người ngoài và nhất là không dám báo cáo với cơ quan, đoàn thể, chính quyền... vì sợ ảnh hưởng đến hình ảnh gia đình nên bạo lực gia đình vẫn là cái vòng luẩn quẩn. Trong trường hợp đó cần lắm sự vào cuộc của chính quyền, các ngành, đoàn thể ở KDC.
Lam Nguyệt
Ngày 19/4, tại Thành phố Hồ Chí Minh, Nhà Xuất bản Chính trị quốc gia Sự thật phối hợp với Sở Thông tin và Truyền thông Thành phố Hồ Chí Minh tổ chức giới thiệu hai cuốn sách "Ngàn năm văn hiến quốc gia Việt Nam” và "Tín ngưỡng thờ cúng Hùng Vương ở Việt Nam”.