(HBĐT) - Chiều hè, thả bước trên đường phố Trần Hưng Đạo, tôi lại náo nức với màu tím của hoa: Bằng lăng tím chiều trên phố/ Bằng lăng về nỗi nhớ chơi vơi/ Nhớ không có những buổi chiều/ Trên con đường phố có nhiều lá bay...

Bằng lăng đưa về trồng trên phố quê tôi chưa lâu nhưng hợp khí hậu, thổ nhưỡng nên phát triển tốt. Mùa hè, bằng lăng rợp bóng mát, cây không cao như phượng vĩ, bạch đàn nhưng cũng xòe cành, trổ hoa làm vui lòng lữ khách. Trên phố chiều hè: Mong manh sắc tím tuyệt vời/ Lả lơi trong gió rạng ngời người qua... Sau những giờ học, tan trường, học sinh ríu rít như đàn chim sổ lồng: Em nhìn ánh mắt long lanh/ Khăn quàng đỏ cùng bằng lăng tím trường.

Chiều hè, sau một buổi quét dọn, chị lao công lại tất tưởi thu xếp về nhà với mẹ già, con nhỏ, có người chồng là lính biên cương - nơi ấy, hoa mua, hoa sim tím sẫm một chiều trên dải núi non hùng vĩ phía Bắc. Nơi núi non trùng điệp không có màu tím của hoa bằng lăng, thiếu vắng bằng lăng nhưng đủ đầy màu tím hoa mua, hoa sim, sắc tím cũng làm vơi nỗi nhớ người xa, nhớ mẹ già, vợ trẻ, con thơ của người lính, để chắc tay súng bảo vệ biên cương, giữ vững đường mòn lối mở, góp phần chống dịch Covid-19. Ở vùng biên xa xôi dường như anh vẫn nghe văng vẳng câu ca của con thơ: Nông trường ta rộng mênh mông/ Trăng lên trăng xuống vẫn không ra ngoài... Người ở nhà lao động cho đường phố văn minh, xanh - sạch - đẹp, người tuyến đầu giữ bình yên bờ cõi mà nỗi nhớ khôn nguôi: Bằng lăng gọi nắng em sang/ Ngây ngất ngắm cánh hoa bay giữa trời/ Mong manh sắc tím tuyệt vời/ Bằng lăng trong gió lả lơi chiều hè...
 
Văn Song (TTV)


Các tin khác


Đom đóm và hoa gạo

Tản văn của Đức Dũng


Chuyện của nắng mưa

Nắng sớm, mưa chiều là câu cửa miệng của cư dân miền nhiệt đới nóng ẩm, mưa nhiều. Nói rộng ra là thế, còn nhìn gần, hình như nó giống với câu chuyện của một ngày mùa hạ. Đầu ngày là nắng đổ gay gắt và cuối ngày đong đầy những giọt mưa.

Bước đi từ hoa cỏ

Mùa Xuân bao giờ cũng cho tôi một lối cỏ hoa. Tôi nhận ra điều ấy khi tóc đã bạc, chân đã bước qua nhiều miền đất xa xôi. Tôi đi từ ngõ nhà mình ra thấy con đường bụi bặm, cằn cỗi hôm nào bỗng hào hứng bằng muôn thứ hoa cỏ lạ. Hóa ra, mình đã trách nhầm những cơn gió mùa, trách nhầm mưa phùn giá rét vì trong sự u ám, rét mướt đó đã có bao hạt mầm tha hương đến đây. Những hoang dại không tên làm nên lối đi đầy xúc cảm.

Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục