THẦY NGƯ!                                   Truyện ngắn của Lam Nguyệt

(HBĐT) - Cúc cu, cúc cu, cúc cu…! Chuông báo thức kéo đến hồi thứ 3 thì Ngư với điện thoại vê ngón tay cái gạt sang nút dừng. Thực ra Ngư đã tỉnh dậy từ lâu, chẳng qua muốn nằm ườn đôi chút để lắng nghe âm thanh của núi rừng, những giọt sương mai thánh thót ngoài khung cửa sổ mà đêm qua Ngư đã cố ý mở toang hết cỡ.

    Con đường đến trường…

(HBĐT) - Lâu lâu rồi, chị H. mới nhận được điện thoại từ quê ra. Ông ngoại gọi chúc mừng và hỏi han chuyện nhập học của các cháu. Nhà chị năm nay cũng nhiều chuyện vui liên quan đến học hành của các cháu: Đứa lớn có điểm thi khá cao trong kỳ thi tốt nghiệp THPT vừa qua, khả năng đỗ là chắc chắn, vấn đề là chọn trường nào cho phù hợp; còn thằng thứ 2 thi đỗ vào trường THPT danh giá của tỉnh. Sau một hồi, trò chuyện về các ngành, trường mà cháu đã đăng ký, ông ngoại các cháu bâng quơ:

Câu chuyện ngày Tết Độc lập

(HBĐT) - Hôm nay, ông bạn "facebook” nhắc Dương một kỉ niệm cũ. Hôm đó, dưới phố, trời lâm thâm mưa nhưng khi xe đến nơi thì hửng nắng. Người ta bảo nắng ở rẻo cao vàng óng như mật ong, làm say lòng người. Lúc ấy, đang mải suy tư, bỗng Dương thấy Khiêm dừng xe lại.

Ngập ngừng hoa sữa đầu mùa

(HBĐT) - Trời bước vào thu trong xanh, nhẹ nhàng, không còn ám ảnh bởi nắng nóng gay gắt của mùa hẹ, mà thay vào đó là có chút se lạnh mỗi sớm mai. Không khí trong lành cũng là lúc những chùm hoa sữa trắng li ti ngập ngừng tỏa hương thơm đặc trưng vừa e ấp, dịu dàng như có như không khiến lòng người đắm say.

Vì miền Nam...

(HBĐT) - Người bạn học cũ, quê Phú Thọ, hiện đang sinh sống ở quận Tân Bình(thành phố Hồ Chí Minh), đã và đang trải qua nhiều cung bậc tâm trạng khi dịch covid-19 bùng phát. Mấy ngày nay, dòng trạng thái của bạn hồ hởi hơn, nhất là bạn chia sẻ hình ảnh các lực lượng chi viện cho Thành phố và các tỉnh lân cận bằng tinh thần lạc quan và hy vọng mới. Bạn kể, người thân ngoài Bắc mỗi khi nghĩ về bạn, nghĩ về thành phố bạn đang sống gồng mình chống dịch, đều thích nghe lại bản nhạc "Vì miền Nam” của nhạc sĩ Huy Thục...

Nồng nàn hương thị

(HBĐT) - Lướt qua góc chợ nơi bán hàng hoa quả, khứu giác tôi bị đánh thức bởi mùi hương quen mà lạ. Ngoái nhìn, thị giác tôi lập tức bị cuốn hút bởi chiếc sọt tre xinh xắn đựng những quả tròn lẳn, vàng ươm. Thị…! Tôi thốt lên như chỗ không người rồi quay lại vồ vập, hít hà.

Những cây cầu đón ban mai

(HBĐT) - Sau chừng 20 năm, kể từ khi cây cầu đầu tiên được bắc qua sông Đà, TP Hòa Bình hôm nay đã được mở rộng hơn. Có cây cầu đã đủ cũ xưa để gắn với ký ức của một lớp người 20 tuổi. Có cây cầu còn mới nước sơn, nối hai bờ trong mối lương duyên chưa khỏi ngỡ ngàng. Và, cả cây câu đang được gấp rút hoàn thành để rút ngắn quãng đường cho cư dân thành phố.

Thu mới thành phố bên sông Đà

(HBĐT) - Thành phố Hòa Bình đang bước vào thu. Thu của sức sống, sự phát triển trong điều kiện bình thường mới. Sông Đà bình yên lững lờ trôi. Màu xanh cây trái, hương hoa ngọc lan, hoa sữa bắt đầu rắc nhẹ, vương trong không gian. Sắc thu, sắc cờ đỏ sao vàng ngập khắp phố phường, xóm nhỏ, đường quê. Thành phố đang phát huy truyền thống quê hương anh hùng, kiên cường cách mạng để xây đắp ước mơ phấn đấu trở thành đô thị loại II, có bản sắc văn minh hiện đại, là trái tim của tỉnh, cửa ngõ, điểm đến của vùng Tây Bắc.

Thạch Sanh tân truyện:
Cửa sau

Dòng sông mùa gió

(HBĐT) - Hoàng hôn dần buông trên những ngọn núi, ngọn đồi sau nhà và lan trên những cánh đồng bãi. Gió vi vút thổi qua những hàng cây trước nhà, khiến không gian đỡ cô quạnh. Vừa ở thị trấn về, ông Thái thấy cửa nhà vắng hoe nên gắt:

Vầng trăng tháng 7

(HBĐT)-Tháng 7, qua những ngày oi bức nắng nóng sẽ đến những cơn mưa ngâu trút nước dầm dề. Trăng tháng 7 cũng mang chính hoài niệm u buồn. Vầng trăng tháng 7 về trên các nghĩa trang khắp cả nước, từ nghĩa trang Trường Sơn, Khe Sanh, Đường 9 đến thành cổ Quảng Trị, bàng bạc màu vàng nhạt trên sông Thạch Hãn đến ngã ba Đồng Lộc, Truông Bồn. Trên khắp đất nước hình chữ S quật cường, đầy dũng khí đều mang trên mình những gương dũng cảm hy sinh cho đất nước trường tồn. Tháng 7 về, những bông hoa loa kèn dưới trăng như đoàn quân nhạc cất lên bản hùng ca. Trăng tháng 7 về trên nghĩa trang Đồng Lộc lại nhớ các nữ thanh niên xung phong:

Thạch Sanh tân truyện: Tham thì thâm

(HBĐT) - Thấy cuộc sống của chàng rể quý và con gái yêu chỉ trông chờ vào những gánh củi và muông thú trong rừng sâu, núi thẳm còn nhiều kham khổ, phụ vương cũng trăn trở lắm. Nhằm tạo điều kiện cho con cháu có thêm thu nhập, vua cha khuyên nhủ: Con làm hồ sơ thành lập doanh nghiệp xây dựng, cố gắng chăm chỉ, quản lý chặt chẽ, chịu khó lấy công làm lãi. Công trình thì không sợ thiếu đâu, đấu thầu hay chỉ định thầu ta sẽ hỗ trợ, chỉ cần làm ăn nghiêm túc, đừng có tham lam quá mà xà xẻo, bớt xén, ảnh hưởng đến chất lượng công trình ta sẽ không nương tay đâu.

Mùa hoa năm ấy

(HBĐT) - Sớm nay trời se lạnh, đám trẻ đầu ngõ nhốn nháo vây quanh đốm lửa được nhóm bằng ít gỗ vụn của bác thợ mộc già, Thảo nghe chúng kháo nhau: "Trường tao hôm nọ có một cây bằng lăng to bị gió quật đổ, cây ấy mà đốt thì chắc cháy được lâu lắm”. Một đứa tỏ ra thông thạo: "Cây bằng lăng không cháy mấy đâu, chắc chỉ toàn khói thôi”. "Sao mày biết?” - có đứa vặn lại. "Thì… cây nào có hoa đẹp chắc gỗ sẽ không tốt”…

Cô bé bán kem

(HBĐT) - Sau 1 tháng đi công tác ở miền ngược trở về, ông Đạt nhận được thông tin từ thằng Tín, cậu con út: Lớp con vừa có một bạn mới. Từ quê ra nên trông quê một cục bố à. Nhưng mà nó ghê lắm…

Lối rẽ

(HBĐT) - Đêm rằm, chưa kịp ăn xong bữa tối ánh trăng đã dòm qua khung cửa sổ mời gọi. Dọn dẹp xong căn bếp, kéo chiếc ghế tựa cho mẹ xem ti vi, Khuê rảo bước về phía góc sân nhà. Thả mình vào chiếc ghế gấp được đan bằng mây êm ái, Khuê mở to đôi mắt ngắm nhìn trăng, sao vời vợi. 

Hoa bằng lăng

(HBĐT) - Chiều hè, thả bước trên đường phố Trần Hưng Đạo, tôi lại náo nức với màu tím của hoa: Bằng lăng tím chiều trên phố/ Bằng lăng về nỗi nhớ chơi vơi/ Nhớ không có những buổi chiều/ Trên con đường phố có nhiều lá bay...

Miền sóng xanh

(HBĐT) - Cũng không thể ngờ, tôi lại có dịp trở lại làng chài này, dù thâm tâm chẳng bao giờ quên, cùng bao dự định muốn gặp lại. Làng Bãi Dương… Ừ, sau mấy chục năm chứ ít đâu. Ngày nào về đây cùng anh Lam và thằng em họ, tôi mới chỉ là đứa trẻ 12 tuổi ngây dại. Giờ tóc muối tiêu rồi.

Đừng “phũ” với thiên  nhiên!

Bác ạ! Gớm ! Sáng sớm bác làm gì mà em gọi mãi không nghe máy thế?