(HBĐT) - Với những chiến công diệt trăn tinh, ác điểu cứu công chúa, Thạch Sanh không chỉ trở thành phò mã mà còn được nhà vua phong cho làm Giám đốc của một Sở ở vùng "rừng xanh, núi đỏ”. Quán xuyến hàng nghìn quân cán, chỉ đạo hàng trăm đầu việc khiến Thạch Giám đốc suốt ngày đêm trăn trở để lo cho công việc trôi chảy, "ấm trên, bền dưới”.
Thời gian đầu, nhờ thắt chặt kỷ cương, nên quân sỹ dưới quyền Thạch Giám đốc tuân lệnh răm rắp. Mọi vụ việc đều được phát hiện và xử lý nghiêm từ lúc mới manh nha nên vùng "rừng xanh, núi đỏ” luôn được triều đình ghi nhận là an lành, bình yên, phát triển bền vững.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chả mấy chốc Giám đốc Thạch đã tại vị được gần 1 năm. Thời điểm năm sắp hết, Tết sắp đến, Thạch Giám đốc càng thấy rõ hơn uy quyền của mình. Chả là để đẹp lòng sếp, không chỉ quan phòng, quan huyện mà cả quan đội, quan xã cũng cố gắng tìm tòi bằng được sơn hào, hải vị, kèm theo phong bao lớn, nhỏ để cung tiến. Vì thế, Tết năm ấy, trong nhà lúc nào cũng đầy quà cáp, ca táp thì ngồn ngộn phong bì, nên Thạch Giám đốc "mát mặt” lắm. Cũng từ đấy, trong quá trình thực thi công vụ, nếu lỡ để xảy ra sơ suất khiến người dân phàn nàn, khiếu kiện, quân sỹ lại "cạy cục” Thạch Giám đốc bằng phong bao nên mọi việc lại được giải quyết êm xuôi.
Cũng vì thế mà kỷ cương bị buông lỏng, quân cán dưới quyền Giám đốc Thạch mặc sức hành hoành. Nhưng mọi việc cũng chẳng kéo dài được lâu khi mà từ phòng đến huyện, từ đội đến xã liên tục để xảy ra những vụ việc "tày đình”. Nào là trực tiếp liên quan đến đối tượng mua bán, tàng trữ ma túy trái phép; nào là bảo kê cho các sới bạc và các tiệm cầm đồ hoạt động tín dụng đen; rồi thì sa đà vào lô đề, cá độ bóng đá dẫn đến nợ nần chồng chất không có khả năng thanh toán…
Để tránh bị triều đình quở trách, Thạch Giám đốc đã "biến to thành nhỏ, biến có thành không” bằng cách khuyên những quần thần "trót dại” mắc sai phạm làm đơn "tự nguyện xin về hưu non”. Quả là "cao kiến”, vì nếu sòng phẳng ra thì những sai phạm đó đều có thể phải đứng trước vành móng ngựa. Đằng này, "về hưu non” đàn em vừa được hưởng chế độ, mà cơ quan lại không bị mang tiếng trước bàn dân thiên hạ.
Những tưởng cách giải quyết ấy của Thạch Giám đốc là mọi chuyện sẽ đâu vào đấy. Nhưng chỉ một thời gian sau, triều đình đã quyết định ra tay "đốt lò” để loại trừ kẻ xấu. Với tinh thần "không có vùng cấm”, "lò đã đốt củi tươi cũng cháy” nên mọi vụ việc bấy lâu nay Thạch Giám đốc lẳng lặng tự xử lý, giải quyết đều bị phanh phui. Đương nhiên là việc xử lý của triều đình đảm bảo đúng người, đúng tội, đúng sai phạm, nên những quyết định về hưu non cũng bị vô hiệu hóa và với vai trò là người đứng đầu, Thạch Giám đốc lại phải trở về nghề cũ cùng cung, rìu, búa, nỏ ở nơi rừng sâu, núi thẳm.
Đại Quang
(HBĐT) - Mặc dù chẳng có bằng cấp gì nhưng nhờ "vía” của phụ vương mà trước khi bước vào năm học mới chàng tiều phu được bổ nhiệm là hiệu trưởng một trường trung học cơ sở ở vùng "rừng xanh, núi đỏ”.
(HBĐT) - Trong xu thế phát triển, người tiêu dùng không chỉ có nhu cầu về việc ăn no hay ăn đủ mà còn phải đảm bảo về tiêu chuẩn, chất lượng. Đặc biệt trong thời điểm thực phẩm bẩn đang là vấn đề nhận được sự quan tâm của cộng đồng, việc sử dụng sản phẩm sạch lại càng quan trọng. Nắm bắt được xu thế đó, Thạch Sanh quyết định đầu tư mở cửa hàng kinh doanh nông sản sạch ở vùng "rừng xanh, núi đỏ”.
(HBĐT) - Quanh đi quẩn lại, cuối cùng Thạch Sanh quyết định vay vốn thành lập riêng một công ty TNHH của mình, nhằm "mượn vía” phụ vương để kiếm chác ít nhiều khi xây dựng các công trình từ nguồn vốn của cung đình ở vùng "rừng xanh, núi đỏ”.
(HBĐT) - Vì thương con gái yêu và bày cháu lít nhít, cân nhắc mãi, cuối cùng Vua cha cũng quyết định can thiệp với thuộc cấp bố trí cho chàng rể đầy tai tiếng giữ chức Đội trưởng Đội kiểm tra trật tự đô thị (KTTTĐT) ở vùng "rừng xanh núi đỏ”.
(HBĐT) - Vừa vào nhà, anh D. thấy vợ tóc tai rối bù, đi đi lại lại trong phòng ra chiều sốt ruột, còn con cún - con gái rượu đang thút thít khóc ở chân cầu thang. Tiếng bà vợ trầm bổng: