(HBĐT) - Mỗi lần nhìn thấy những người lao động bươn chải trên mọi nẻo đường, tôi lại nghĩ đến những bông hoa nhỏ với màu trắng mong manh. Loài cây dại mọc ở khắp nơi thật thân thuộc và có vẻ đẹp bình dị. Hoa xuyến chi.

Cuối xuân sang hè, hoa nở rộ nhất. Hoa mong manh trong gió, như mây bay, như ai bỏ quên, vương vãi theo dọc dài đất nước. Những bông hoa nhỏ như có, như không đã in vào ký ức tuổi thơ tôi tự lâu lắm. Dù hoa có mặt ở khắp nơi nhưng mỗi lần thấy hoa tôi như gặp lại miền quê thuần khiết, yên bình và những năm tháng ấu thơ của mình. Tôi ngắt một bó hoa cắm vào chiếc bình gốm Chu Đậu, căn phòng trở nên dịu dàng và làm tôi vơi bớt nỗi chênh vênh.

Nếu không sinh ra từ làng quê chắc tôi không cảm nhận được sự thuần khiết và vẻ đẹp mong manh của loài hoa dại này. Hoa mọc tự nhiên không cần chăm sóc của con người. Hoa nở cũng thầm lặng và khi tàn cũng lặng thầm như thế. Hoa mạnh mẽ và nở ở bất cứ nơi đâu, xóa đi những nham nhở nơi bãi đất trống. Cây sống được ở mọi địa hình: bên bờ đá, bãi cát, gò cao, đất hoang, triền đê, nhiều nhất là bờ mương và vệ đường… Dù môi trường có nghiệt ngã, xuyến chi vẫn phát triển. Những bông hoa nhỏ xinh, tươi tắn, lung linh bên bờ nước tô điểm cho đồng xanh mênh mông. Hoa làm sáng lên bức tranh cuộc sống; khoe sắc cùng đất, trời, làm lòng người xao xuyến…Hoa ngân rung những nốt nhạc, dạt dào cảm xúc. Hoa xuyến chi, có năm hoặc sáu cánh màu trắng bao quanh nhụy vàng. Hoa tàn, các hạt nhỏ dài bằng đầu tăm trong mỗi nhụy di chuyển theo gió đi đến những vùng đất mới nảy nở, sinh sôi. Màu trắng trong trẻo gắn với thời học trò hồn nhiên vô tư với biết bao trò chơi, bao kỷ niệm. Hoa mạnh mẽ như những đứa con nhà nghèo lam lũ mà khỏe mạnh. Khi hoa tàn, các hạt có múi gai như chờ sẵn bám chặt vào ống quần người đi qua như muốn lưu giữ mãi những kỷ niệm êm đềm.

Xuyến chi làm bạn với người dân quê một nắng hai sương nên sắc màu cũng thuần khiết, bền bỉ với thời gian. Hoa không phải là vật để trang trí được nâng niu mà gần gũi, thân quen với sự tảo tần, cực nhọc. Màu trắng nhẹ nhàng, mong manh của hoa làm cho ta gợi nhớ đến tình yêu chung thủy, dại khờ của người con gái với tình yêu đơn phương chờ người yêu mãi vô tình. Có điều chi chắc chắn, tình yêu có đấy rồi cũng bỏ ta đi như áng mây bay qua, cho lòng ta xót xa khôn cùng. Cớ sao con tim lạ lùng còn mãi đợi chờ, mãi nhớ thương, hy vọng. Chạnh lòng khi gặp màu hoa xưa cũ, còn níu bao kỷ niệm rong rêu xa vời. Một loài hoa có sức sống mãnh liệt, luôn khát khao đi tìm hạnh phúc. Dẫu cho gặp muôn vàn khó khăn, khắc nghiệt để vươn lên tìm sự quan tâm dù biết là mong manh. Hoa vô tình cho ta một triết lý cuộc sống. Những ký ức tuổi thơ dù buồn vui cũng thường khó phai. Tuổi hồn nhiên vụng dại, tôi thèm được chân trần cùng bạn bè trên cánh đồng miên man hoa xuyến chi ngước nhìn theo cánh diều no gió. Được ngồi nhặt gai xuyến chi dính đầy gấu quần của mẹ. Tôi thương hoa lặng lẽ bám vào đất cỗi cằn nép mình bên lối đi. Dù đẹp thì vẫn là cỏ dại. Những vạt hoa bị phát đi đổ ngã đầy đường và được gom lại thành đống nằm phơi dưới nắng. Bị đốt thành vạt tro tàn, vậy mà chẳng bao lâu lại có một kiếp hồi sinh kế tiếp. Mạnh mẽ hơn, cây non mới mọc lên rất khỏe, những cành non mỡ màng vươn cao. Chẳng bao lâu, những bông hoa lại rung rinh khoe sắc chấp chới cùng bầy bướm ong đồng nội. Đồng quê thoáng đãng, bước chân mỗi người cũng trở nên bình tĩnh, khoan thai.

Trên cánh đồng, dáng mẹ tôi cùng những người phụ nữ đang cặm cụi gieo trồng. Quá trình khai hoang, mở đất của mẹ đã hoàn thành để tiếp tục một mùa vụ mới. Tôi tiếc những bông hoa trắng ngả nghiêng nằm đầy trên bãi đất. Mồ hôi mẹ đẫm lưng làm màu áo thẫm lại. Lúc ấy, tôi đâu hiểu được hết những vất vả, cực nhọc mà cuộc đời mẹ phải trải qua. Mẹ vẫn tảo tần và tin vào tình yêu cuộc sống, tin vào những mầm non mong manh trong cỏ cây. Mẹ vẫn đang gieo niềm hy vọng rằng chúng sẽ tốt tươi, đơm hoa kết trái. Tình yêu thương, niềm hy vọng của những người mẹ như loài hoa nhỏ kia, luôn tồn tại trong cuộc sống này.

Hôm nay, đi trên con đường quê giờ đã khang trang rộng rãi hơn, hai bên vệ đường vẫn những bông hoa nhỏ vẫy chào tôi. Như còn đây, trên con đường ấu thơ xưa tôi vẫn cùng mẹ đi, tôi gặp các bà, các chị tất tả ngược xuôi. Qua khu chợ quê, những hàng bạch đàn và xà cừ cổ thụ không còn. Tôi vẫn thấy toàn là phụ nữ đang tất bật bán mua bên những quầy hàng. Gốc cây cổ thụ nhẵn lì tôi vẫn ngồi trông hàng và ngóng mẹ trong các buổi chợ phiên đâu còn. Nay cánh đồng quê thẳng cánh cò bay đã bị xé lẻ. Những "bờ xôi ruộng mật” đón các dự án làm cho cánh đồng xác xơ. Người quê bỏ ruộng đi làm công ty tăng ca đến tận tối mịt mới về. Tôi nhớ đến những đêm đông lạnh giá, những sớm mùa hè đầy sao đã thấy lấp loáng sáng ánh đèn trên những thửa ruộng. Tôi còn vẳng nghe đâu đó tiếng bước chân trên bờ cỏ năm nào. Hạt xuyến chi như vẫn còn bám đầy quần áo. Trong xốn xang cuối mùa xuân, gió lao xao trong khúc hát giao mùa. Trước những hình ảnh đang hiển hiện trước mắt, tôi bỗng thấy trong những công việc bình thường của bao bà mẹ hàng ngày lại đang dệt nên bức tranh muôn màu của cuộc sống hôm nay. Mẹ với rất nhiều công việc đồng áng, việc nhà còn phải chạy đua với cỏ dại mùa xuân. Mùa này cỏ dại lên nhanh lắm. Cây gì dù nhỏ bé nhất cũng sẵn sàng nở hoa. Mẹ không đợi đến khi chúng kết quả, hạt sẽ bay đi tứ tung không thể nào đuổi kịp. Xuôi cánh đồng là lối ra bến đò ngập trời xuyến chi nở rộ, bạt ngàn hoa đón tôi trở về. Tiết trời cuối xuân ấm áp, mùa xuân đem đến cho đất trời một sự trong sáng tươi xanh, cho muôn cây nở hoa, còn những người mẹ lại luôn đem về mùa xuân ấm áp, cho chúng ta đến được bến bờ yêu thương. Lặng thầm như những vạt hoa quê mùa.

Tản văn của Vũ Lệ Ngân Hương

Các tin khác


Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

“Rau sạch”

Càng gần đến Tết Nguyên đán, cùng với tình trạng rét đậm, rét hại kéo dài nên nhu cầu rau, củ, quả ở vùng "rừng xanh, núi đỏ” ngày càng tăng cao.

Anh vẫn hành quân

Cứ dịp tháng 12, khi về quê lại được nghe chú họ thổi sáo bài "Anh vẫn hành quân”(nhạc Huy Du, lời thơ Trần Hữu Thung). Chú không phải nghệ sĩ chuyên nghiệp, tuổi cũng không còn trẻ nhưng tiếng sáo rất khí thế như có hồn, bay bổng và vi vút đến không ngờ. Lúc mạnh mẽ trào dâng như đoàn quân băng băng về phía trước, lúc lại nhẹ nhàng, tha thướt, trữ tình như câu hát, tiếng sáo hay câu ca dao mộc mạc bay lượn trên những cánh đồng, vạt ngô xanh nơi đồng bãi quê nhà… "Anh vẫn hành quân/ Trên đường ra chiến dịch/ Mé đồi quê anh bước/ Trăng non ló đỉnh rừng/ Anh vẫn hành quân/ Lưng đèo qua bãi suối/ Súng ngang đầu anh gối/ Anh qua khắp tuyến đường…

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục