Tản văn của Bùi Việt Phương

Hình như mùa cũng như cuộc đời. Xuân hồn nhiên, hạ hồ hởi, thu trầm tư, còn đông sâu lắng. Trong một ngày gió đem về cái lạnh đằm sâu cuối thu hay sự khởi đầu non nớt của đông, cổ áo dường như còn chưa muốn cao thêm. Ta còn lưu luyến gì ở bên kia dãy đồi? Nơi ấy lá đã rụng, mây đã về quần tụ, gió đi hoang suốt đêm qua mà chưa được nghỉ chân...

Sớm nay, trời nhạt màu pha trắng đục, cái ngã ba phố núi bỗng dưng là lạ. Bà cụ già bán nước bên gốc cây cổ thụ đã nhóm lửa từ lúc nào. Cái bếp lò nhỏ lắm, siêu nước cũng nhỏ, lửa cũng khiêm nhường lấp ló trong làn sương mỏng. Phía trên chiếc bàn gỗ thông dưới mái bạt, ông cụ đã quấn chiếc khăn len to sụ. Nhớ có lần ông bảo:

- Mỗi năm, cái khăn len sợi to này lại ở với tôi lâu hơn, nghĩa là mỗi tuổi, mùa đông của tôi dài hơn của anh.

Cái bếp lò ấy đã đỏ lửa là khi gió rét về. Ai đi qua khúc đường cũng muốn nán lại đôi chút để cảm nhận cái tín hiệu ấy. Ờ, thì ra đông đấy. Gớm chưa, lại hết năm, hóa ra bao ngày qua ta đâu có làm nổi việc gì. Lửa nhóm lên lại thấy ngày qua vô thường.

Rồi một mùa qua nơi ấy chỉ thấy mờ mịt mưa phùn. Phố núi chẳng giống ở đâu, rét có cái lý riêng mà khác biệt. Những đôi giày lấm lem vội vã mang bùn đất thế nhân vào nhà, chất thêm bức bối nhọc nhằn. Phía xa cánh rừng đã thưa, những thân cây lấy gỗ đơn điệu ít cành lá, cái lạnh như trôi tuột xuống mà phủ kín đất nâu. Trong những ngôi nhà, sau những bữa cơm bộn bề cái lo, lửa không còn, những đôi mắt nhìn nhau lạnh nhạt.

Tôi bước xuống chuyến xe, đất đỏ lặng như mặt trời bao ngày đã ngủ vùi trong đất, bàn chân rính bùn mà vẫn ấm. Ờ thì ta đi bộ, đường có xa, chân có mỏi vẫn là đất quê, phố quê, đi mải miết từng ấy năm tháng, suốt bốn mùa mà hôm nay vẫn lạ. Rồi mùa đông này, đốm lửa ấy cũng sáng lên nhưng khó khăn lắm mới trụ lại khi gió đã già nua trên miền núi cao này.

Người con gái của đôi vợ chồng ấy bàn tay còn non nớt, vụng về, cái khăn mỏng khoác hờ trên vai, tuổi ấy hình như người ta chưa sợ cái lạnh. Thắp lên để nói với mọi người là cha mẹ cô đã đi xa, khuất phía núi, phía rừng và ánh sáng. Bao người đi qua ngước nhìn, như là tò mò, kì dị giữa phố xá có một tín hiệu hoang dã. Không, người ta đã đợi rất lâu rồi, đợi ngọn lửa ấm lòng để bùn đất in dấu giày không lấm vào cỏ dại, mang hơi ấy về để sưởi cho những mái nhà đang mướt mát dưới làn mưa bụi. Cũng chỉ có khúc đường ấy vẫn cong để những vòng xe chậm lại, những âu lo điềm đạm lại, những kiếm tìm tỉnh ngộ cơn mê. Lửa dọi vào cõi vô minh, vào lãng quên ư? Có lẽ đâu có huyền viễn đến vậy. Chỉ là, lửa báo mùa rét đã về, lửa mới lắm, ấm lắm thì chả có cớ gì lòng ta còn cũ kỹ...


Các tin khác


Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

“Rau sạch”

Càng gần đến Tết Nguyên đán, cùng với tình trạng rét đậm, rét hại kéo dài nên nhu cầu rau, củ, quả ở vùng "rừng xanh, núi đỏ” ngày càng tăng cao.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục