(HBĐT)-Thời gian lặng lẽ trở mình. Đường về nhà trong thẳm sâu ngày tháng tròn đầy trái tim người xa quê. Bình dị đấy, vẫn là con đường đẹp nhất. Đi muôn phương thầm mong được trở lại. Từng bước chân hằn lên theo bóng thời gian, kỷ niệm mãi đọng lại dịu dàng trong lòng ngập tràn nắng thơm, mùi cỏ dại tan trong nắng sớm, những khóm hoa mua, hoa sim ven đường bung nở hồn nhiên vẻ đẹp giao hòa. Nhiều thứ hôm qua đã lùi sâu và chìm khuất. Xa rồi tuổi nhỏ, cô gái ngày nào mới nhận ra vẻ đẹp của làng quê đổi mới. 

Con đường uốn lượn dọc chân đồi đã được đổ bê tông từ giữa những năm 90 của thế kỷ trước.  Đôi khi thầm nhớ khoảng trời trong trẻo hiện bóng quê nhà, ký ức trở lại. Đường cũng đủ rộng, ven đường những cây cột điện đã được gắn đèn thắp sáng mỗi đêm, những ngôi nhà ngói cũ xưa cũng thay nhau là những nhà cao tầng…..Cứ men theo con đường làng nằm trườn dưới bóng tre, níu mùi rơm rạ mà bước. Đường làng nho nhỏ quanh co là chốn an yên ta tìm về mỗi khi. Giẫm chân trần trên đất ấm, mắt nồng cay. Bắt gặp người quen là những cụ bà, cụ ông, mặt mày mừng rỡ, lời chào đon đả từ xa...niềm vui sướng của lũ trẻ quanh làng lại được chạy nhảy tung tăng…

Mưa vẫn bay bay, mưa bay giăng như sương che phủ những cánh đồng lúa làng quê đang chuẩn bị vụ gặt mới. Nhìn từ xa những cánh chim chao liệng trên đồi khi cây cỏ đang đang vào thu. Mùa hè đã qua, tiết thu đang len lỏi qua những tán lá, bìa rừng, ngọn đồi. Cỏ cây bên con đường làng dường như thẫm xanh ưu tư hơn. Mùa này, mùa mà mỗi buổi sáng, chiều, đám trẻ đi học ríu rít đi trên con đường ven đồi. Tiếng nói, tiếng cường của chúng khiến lòng bắt gặp một tuổi thơ trong vắt sáng thu nào. Chỉ khác con đường tuổi thơ năm nào thì lầy thụt, nhỏ hẹp và ngoằn ngoèo men theo chân đồi, men theo bờ ao dọc theo thung lũng.

Phải rồi, có nhiều con đường để ra đi nhưng chỉ có một lối để trở về. Lối mòn con đường "Làng quê” không tên lắng sâu. Tôi dường như bé lại trước mọi thứ đổi thay. Bước chậm rãi trên con đường làng dẫu những bước chân hối hả người đi vẫn lưu dấu trong tôi những khoảng lặng, sau cánh cửa không gian ấm nồng bóng nắng. Mùa nối mùa đi qua níu theo tuổi đời. Và nay, con cái lớn nhanh, lại tiếp bước sải cánh thiên di chân trời mộng ước từ con đường làng quê yên bình này…

                                                                         Bùi Thị Chiều

                                                           (Cao Dương- Lương Sơn)

Các tin khác


Bước đi từ hoa cỏ

Mùa Xuân bao giờ cũng cho tôi một lối cỏ hoa. Tôi nhận ra điều ấy khi tóc đã bạc, chân đã bước qua nhiều miền đất xa xôi. Tôi đi từ ngõ nhà mình ra thấy con đường bụi bặm, cằn cỗi hôm nào bỗng hào hứng bằng muôn thứ hoa cỏ lạ. Hóa ra, mình đã trách nhầm những cơn gió mùa, trách nhầm mưa phùn giá rét vì trong sự u ám, rét mướt đó đã có bao hạt mầm tha hương đến đây. Những hoang dại không tên làm nên lối đi đầy xúc cảm.

Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục