Mùa đông về bất chợt. Nửa đêm tôi tỉnh giấc vì lạnh, vội vàng mở hòm tôn cũ tìm áo ấm. Trước mắt tôi là hòm quần áo với nhiều loại, nhiều mẫu mã. Chợt tay tôi như khựng lại khi chạm vào một chất liệu dường như rất đỗi thân quen. Thì ra đấy là chiếc áo len màu lông chuột, bà ngoại tặng tôi trước mùa đông lớp 12.
Là cháu trai duy nhất nên bà ngoại cưng chiều tôi lắm. Có đồ ngon, quà bánh gì ngoại luôn dành phần. Mỗi mùa đông đến, bà ngoại đều đan cho tôi một chiếc áo len.
Tôi nhớ như in, dáng bà lom khom đi bộ ra quốc lộ rồi bắt xe dạo lên thị xã mua len về đan áo cho tôi. Bà muốn tự mình lựa những cuộn len tốt nhất để đan cho tôi chiếc áo thật đẹp.
Trong tủ quần áo gia đình, tôi có đủ bộ sưu tập áo len từ lúc 1 tuổi cho đến lớp 12. Chiếc áo len be bé, xinh xinh màu cam năm tôi học lớp 1 rồi chiếc áo len “hạt ngô”, sợi to sụ năm học tôi lớp 4. Khi bà đan xong thật vừa vặn, tôi mặc vào, chạy khắp xóm khoe trước sự trầm trồ của lũ bạn.
Nhưng lên THPT, tôi không còn hứng thú với những chiếc áo len của ngoại nữa. Tôi bắt đầu quan tâm những chiếc áo ngoài cửa hiệu. Tôi miễn cưỡng nhận quà và nói với bà là rất thích. Mẹ biết và nhắc khéo: “Con không mặc áo len bà đan hả”. Tôi cười thì thầm vào tai mẹ “áo bà đan lỗi mốt rồi, con mặc thấy làm sao ấy”. Mẹ lắc đầu nhìn tôi tỏ vẻ không ưng lắm.
Tôi đâu có biết để đan được một chiếc áo len vừa ý tôi, ngoại đã phải vất vả xuống thị trấn từ tháng 9 để mua len. Không có màu len ưng ý, ngoại lại lên vùng cao kiếm lá chàm, lá dành dành để nhuộm màu. Đợt nắng nào ngoại cũng thức trưa để phơi cho sợi len không bị mốc và màu lại đượm rồi nhiều đêm đã khuya nhưng ngoại vẫn một mình ngồi để đan hoàn thiện áo cho tôi. Có lần sợ ngoại vất vả tôi lại gần, nắm đôi bàn tay ngoại và nói: “Bà không phải đan cho con nữa đâu, dưới chợ nhiều loại áo len sẵn vừa ấm lại vừa đẹp”. Mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc ấy tôi lại thấy ánh mắt thoáng buồn của bà ngoại.
Giờ đây, khi xa nhà, ngồi hoài niệm lại chuyện cũ tôi tự trách bản thân mình quá vô tâm. Trách thuở đó cứ chạy theo mốt này, mốt nọ mà quên đi món quà mang giá trị tinh thần, sự yêu thương mà bà ngoại đã dành cho tôi.
Sáng hôm sau, tôi quyết định gọi điện về cho ngoại “Bà ngoại ơi, chiếc áo len ngày xưa bà đan con đang mặc ấm lắm, con yêu bà thật nhiều”. Bà mắng yêu: “Cha tổ bố anh, lại nịnh bà chứ gì, bà thừa biết là con bỏ xó trong hòm...” Tôi nghẹn đắng trong người chẳng nói nên lời...
Tản văn của Cao Văn Quyền
(Lớp 55 LT -KT, ĐH Thủy lợi, 175,
Tây Sơn, Đống Đa, Hà Nội)
Ngày 19/4, tại Thành phố Hồ Chí Minh, Nhà Xuất bản Chính trị quốc gia Sự thật phối hợp với Sở Thông tin và Truyền thông Thành phố Hồ Chí Minh tổ chức giới thiệu hai cuốn sách "Ngàn năm văn hiến quốc gia Việt Nam” và "Tín ngưỡng thờ cúng Hùng Vương ở Việt Nam”.