việc sấy lá bương cũng không hề dơn giản

việc sấy lá bương cũng không hề dơn giản

(HBĐT) - Không biết từ bao giờ, việc này đã trở thành cái nghề của nhiều người dân trên các làng quê nghèo, khi những cơn mưa mùa hè bắt đầu qua đi, những búp măng bương đã bắt đầu chuyển thành cây, mọc ra những cành lá to, dài, ở nhiều làng quê, những người dân lại tất tưởi chuẩn bị đồ nghề để bắt đầu với công việc mới, nghề lấy lá bương.

 

Gọi là nghề cũng đúng bởi nhờ nghề leo trèo này mà bao nhiêu gia đình đã bớt đi được gánh nặng của miếng cơm manh áo trong những lúc khó khăn nhất. Không cần vốn liếng, chỉ cần có sức khỏe, chịu khó, một cây sào có móc sắt hoặc cái liềm để giật lá là có thể đi khắp cánh rừng này đến ngọn núi khác. Nói thì đơn giản nhưng nghề này cũng có không ít gian truân, vất vả, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng con người. Bà Nguyễn Thị Mây, một người cũng nhiều năm gắn bó với nghề này xã Thanh Lương (Lương Sơn) cho biết: Không nhớ rõ cái nghề này có từ bao giờ, cũng không biết thương lái mua để làm gì, chỉ nhớ có một ngày đã lâu lắm, có một vài người đến làng hỏi mua lá bương rồi họ bày cách để lấy lá, cách phơi, sấy rồi đóng gói…Bà bảo cái gì chứ lá bương khi đó thì đầy rừng, người già, trẻ con cũng đi lấy được nhưng  khi lấy về đầy nhà mới hay, họ chỉ mua những lá to, đẹp, có phân loại I, loại II, loại III…rồi phơi chưa đủ nắng, phải phơi sương, phải sấy qua lửa, biết bao nhiêu công đoạn. Những người  có ruộng nương, có việc phụ khác chẳng bao giờ họ làm cái nghề này, bởi theo như nhiều người thường xuyên theo nghề này cho biết: nghề này cũng là một trong nhiều nghề khổ nhất, nặng nhọc nhất chứ không nhàn nhã gì, cũng leo trèo, cũng luồn lách rừng sâu, núi cao. Chị Bùi Thị Tâm ở xã Thanh Lương cho hay, cái nghề này vất vả, phải thức khuya, dậy sớm, đi vào những nơi nào có rừng bương, phải leo trèo, rặm ngứa lắm. Không phải lúc nào và chỗ nào cũng có, cả ngày phải ngước cổ lên săm soi, tìm tòi những cành lá to rồi dùng cái móc sắt, liềm giật xuống, phải làm sao để lấy được thật nhiều khi trời còn mát bởi để đến trưa nắng lá quăn lại không bó được. Khi lấy được lá bương về không phải đã bán được ngay phải dùng những chiếc kẹp dài rồi kẹp hai, đến sáu lá, úp vào nhau giống như kẹp con cá để nướng, cũng chính vì cách làm này mà nhiều người vẫn gọi đây là nghề kẹp cá cho sang, xong rồi phải mang đi phơi nắng, chiều lại bốc mang vào nhà, tối lại mang ra phơi sương cho lá nở ra và có màu đẹp mắt hơn. Chị Tâm than thở: Những hôm nào trời nắng còn phơi được, những hôm trời mưa phải dùng củi để sấy đến khuya rồi lại đem để phơi sương. Việc phơi nắng, sấy rồi phơi sương cũng không phải làm thế nào cũng được, phải phơi làm sao cho lá vừa đủ chín, có màu đẹp, việc phơi sương cũng phải phơi vừa đủ để lá nở to hết cỡ như lúc còn tươi, độ ẩm vừa đủ và có màu trắng như có bụi phấn đẹp mắt. Khâu cuối cùng là gỡ lá ra rồi phân ra từng loại I, loại II… và bó thành từng những nắm nhỏ sau đó đem bán cho những người thu mua.

 

Nghề lấy lá bương chỉ có thể làm vào cuối mùa hè, trong một thời gian ngắn, khoảng cuối tháng 6 đến tháng 8, tháng 9 là hết, bởi chỉ khi vào mùa mưa, những cành bương non mới đâm chồi, nảy lộc, những cành lá to gần như hai bàn tay người lớn xòe ra bắt đầu xanh già, nếu để lâu lá sẽ vàng úa, không ai mua thứ lá này làm gì, vì vậy phải làm gấp gáp để kịp “mùa vụ”.

 

Những người đi lấy lá bương cũng phải chịu nhiều nguy hiểm và rủi ro. Chị Bùi Thị Tâm, xã Thanh Nông (Lạc Thủy) nhớ lại: Một buổi sáng, khi chị đang ngồi trên những cành cây bương để giật lá, khi quay lại, một con rắn xanh lè đang hướng về phía chị, chưa kịp phản ứng thì con rắn mổ chị một cái rồi trườn đi, hoảng hốt chị gọi mấy người cùng đi đưa về nhà lấy thuốc, mất mấy tuần mới khỏi. Còn chị Bùi Thị Hà ở thôn Kim Đức, xã Vĩnh Tiến (Kim Bôi) thì cho hay: Ở quê chị, chuyện đi lấy lá bương mà gặp phải rắn rết là chuyện bình thường. Chị kể về tai nạn của chính mình trong một lần đi lấy lá bương năm ngoái, khi chị trèo lên ngọn cây bương, đang ngồi giật lá, bất ngờ ngọn cây gẫy, chị không biết gì nữa, khi tỉnh lại chị thấy mình đang nằm trong bệnh viện đường 21 với 5 mũi khâu trên đầu, chị chỉ nghe mọi người kể lại là chị rơi đập vào hòn đá. Đó là những nguy hiểm trong công việc, còn khi đã lấy được lá về nhà không phải đã xong. Chị Hà kể: Có lần khi đang sấy lá bương, vì sơ ý nên bất ngờ để ngọn lửa bốc lên, chị hô mọi người dập lửa giúp nhưng không kịp, chỉ vì một chút sơ ý mà cả tạ lá bương hơn triệu bạc bốc thành…lửa. Đó chưa phải đã hết, ngoài chuyên lửa cháy, việc sấy làm sao cho lá đủ khô mà có màu đẹp cũng không đơn giản. Có lần do ngủ quên, khi tỉnh dậy lá đã ướt sũng, vội vàng mang vào nhà gỡ ra, bó lại để mang đi bán, đến nơi, người ta liền trả mang về vì lá ướt quá, mốc xanh mốc đỏ, thế là mất toi hơn một tạ lá khô mấy triệu bạc.

 

Chị Hà cho biết thêm: Biết cái nghề này vất vả, nguy hiểm và rủi ro nhưng không có ruộng nương, không có việc gì làm, vì miếng cơm, manh áo thì phải làm thôi. Mỗi mùa lá bương đến, họ lại lặng lẽ lên rừng, âm thầm với cái nghề vất vả mà theo như họ nói là nghề “ đổi lá khô lấy tiền thật”

 

 

                                     Thanh Tuyền (TTV)

 

 

 

Các tin khác


Khát vọng cống hiến vì miền Nam ruột thịt

Cứ mỗi dịp tháng 4 hằng năm, những cựu binh tham gia kháng chiến chống Mỹ lại cùng tề tựu để nhớ về thời hoa lửa lên đường đi chiến đấu với nhiệt huyết và khát vọng cháy bỏng vì độc lập và thống nhất đất nước. Mỗi người một hoàn cảnh, người gác việc học hành, tạm biệt người yêu lên đường kháng chiến, người là con độc nhất trong gia đình viết đơn tình nguyện đi bộ đội, thanh niên xung phong… với tâm thế được tận hiến cho Tổ quốc.

Khởi sắc vùng chuyển dân lòng hồ sông Đà

Phương châm "nơi ở mới tốt hơn nơi ở cũ” được nhắc đi nhắc lại trong suốt hành trình triển khai Đề án ổn định dân cư, phát triển KT-XH vùng chuyển dân sông Đà. Cùng với những chính sách thiết thực, hiệu quả, những điều chỉnh kịp thời phù hợp với tình hình thực tế, đời sống nhân dân vùng tái định cư các dự án thủy lợi, thủy điện từng bước ổn định.

“Xe đạp thồ” - Huyền thoại trong chiến thắng Điện Biên Phủ

Đến thăm Bảo tàng Chiến thắng lịch sử Điện Biên Phủ, chúng tôi được chị Ngô Thị Lai, cán bộ Bảo tàng giới thiệu tham quan, tìm hiểu khá nhiều hiện vật quan trọng, độc đáo, góp phần làm nên chiến thắng lừng lẫy năm châu 70 năm về trước. Một trong những hiện vật ấy là chiếc xe đạp thồ huyền thoại.

Ký ức về "mùa hè đỏ lửa" Thành cổ Quảng Trị năm 1972

Cho đến nay, sau 52 năm, trận chiến khốc liệt nhất trong lịch sử chiến tranh Việt Nam, được mệnh danh là "mùa hè đỏ lửa” với sự huy động lực lượng lớn chưa từng có trong 81 ngày đêm giằng co từng mét đất, ngôi nhà giữa bom rơi, đạn nổ vẫn còn in đậm trong ký ức quân và dân cả nước cũng như lớp thanh niên tỉnh Hòa Bình lên đường đến với chiến trường Quảng Trị, góp phần tô thắm trang sử hào hùng của dân tộc trong hành trình giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Bảo tồn giá trị văn hóa, góp phần thúc đẩy phát triển kinh tế - xã hội

Văn hóa có vai trò đặc biệt quan trọng đối với mỗi quốc gia, dân tộc. Trong bối cảnh hiện nay, việc bảo tồn, phát huy các giá trị văn hóa vật thể và phi vật thể của các vùng miền, dân tộc là nhiệm vụ rất quan trọng, vừa góp phần củng cố nền tảng tinh thần của xã hội, tăng cường khối đại đoàn kết, khơi dậy khát vọng phát triển, vừa quảng bá du lịch, thúc đẩy phát triển KT-XH.

Người chiến sỹ quân y và khúc hát bi tráng giữa khói lửa Điện Biên Phủ

Sinh năm 1932, năm nay cựu chiến binh (CCB) Vũ Trọng Thuận ở tổ 3, phường Thống Nhất (TP Hòa Bình) đã ngoài 90 tuổi, nhưng khi kể về một thời binh lửa nơi chiến trường Điện Biên Phủ năm xưa, giọng ông vẫn sang sảng. Thời điểm đó ông tham gia với vai trò là chiến sỹ quân y của trạm thu dung điều trị thương binh dưới tán rừng Mường Phăng. 70 năm đã trôi qua, ký ức thời thanh niên của người cựu binh như ùa về khi hoa ban nở trắng những cánh rừng Tây Bắc.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục